Tiểu Nam xuống xe ở cổng Đông của đại học A, vì từ cổng Đông đi vào sẽ đến thẳng ký túc xá.
Chợt có người đi ngang qua sau lưng Tiểu Nam rồi dừng lại ở bên cạnh cô nàng.
Tiểu Nam liếc mắt sang nhìn, nụ cười của Tạ Vũ đầy dịu dàng lan tỏa đến cả ánh nhìn ôn nhu dành cho cô.
Đối diện với nụ cười của anh, Tiểu Nam sững sờ, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc. Gần đây anh luôn xuất hiện một cách bất chợt, cùng hành động kỳ lạ và thái độ thất thường khiến cô không thể hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Sự thật là cô chưa bao giờ nhìn thấu được anh.
Tạ Vũ giành lấy túi đồ từ tay Tiểu Nam, nụ cười vẫn y nguyên như trước, “Để anh xách cho.”
“Đàn anh Tạ, sao anh lại xuất hiện ở đây?” Đến tận bây giờ Tiểu Nam mới chính thấy quay về thực tại sau một loạt câu hỏi đan xen rối loạn trong đầu.
Tạ Vũ không trả lời, chỉ lặng lẽ xoay người bước đi. Tiểu Nam vội đuổi theo anh.
So với một tuần trước, hôm nay thời tiết đẹp hơn rất nhiều. Tuyết đã tan hết, khắp các đường phố cũng như bên trong đại học A đều đã sạch sẽ, không còn chút dấu vết ẩm ướt khó chịu nào.
Cả hai đi dọc theo hàng cây khẳng khiu không có lá im lặng, không ai nói lời nào.
Có mấy sinh viên xung quanh hình như đã nhận ra Tạ Vũ, nhìn về phía họ chỉ trỏ nói thầm. Bình thường Tiểu Nam không bao giờ quan tâm đến ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3075548/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.