“Tiểu Nam, anh đến rồi đây.”
Tiểu Nam đang nằm dài ra bàn với vẻ mặt chán nản thì tiếng gọi bất ngờ cất lên. Cô nàng lười biếng ngước mắt nhìn, cô lập tức kinh ngạc bật dậy, rạng rỡ cười nói:
“Tạ Vũ! Sao giờ anh mới đến?”
Tạ Vũ mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm chiếc áo vest màu xám đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt toàn mỹ mang theo nét cười chói sáng như ánh mặt trời.
Tần Hiểu Tuyết ngồi một chỗ chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Được rồi, hai người đừng có diễn trò ân ái nữa. Bằng không không ai dám tìm đến đây ngồi đâu! Mà thôi, hai người lâu lâu mới gặp nhau. Tôi đi, cho hai người không gian riêng.”
Sau khi Tần Hiểu Tuyết đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít nước, Tạ Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh Tiểu Nam. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề giấu diếm sự ôn nhu, khóe miệng hơi cong lên.
Tiểu Nam bị ánh mắt anh làm cho hai tai đỏ ứng, cô ngại ngùng lấy tay che đi biểu cảm không biết xấu hổ của anh.
“Anh thật là, cứ nhìn em như vậy. Không sợ người khác nhìn vào sẽ cười anh sao?”
Tạ Vũ thản nhiên cầm lấy bàn tay cô đặt xuống lồng ngực trái, khi giọng nói trầm ấm kia phát ra, cô cảm nhận được lồng ngực anh cũng đang chuyển động.
“Không sợ.” Một câu nói ngắn gọn nhưng anh cố tình kéo dài chữ ra nghe có chút mờ ám.
Đã lâu không gặp nhau, thói quen hay trêu ghẹo cô của Tạ Vũ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3075487/chuong-70.html