Trên thực tế, trong sân cũng không có xuất hiện bất kỳ cảnh quan nào khác. Cho dù là trước sân hay ở trong viện mấy ngày qua, không có hoa to cũng có có nhỏ. Những cảnh sắc khác mặc dù được nắng chiều bao phủ nhưng cũng không đẹp hơn được bao nhiêu. Điều duy nhất thu hút ánh mắt hai mẹ con chính là Hoàng Tử Hiên không biết đã tỉnh từ bào giờ ở trong sân.
Lúc này Hoàng Tử Hiên giống như kẻ gian đi nhầm cửa vậy, nhón eo, xách giày, nhẹ chân mò từng bước ra cửa. Dáng vẻ rất giống như sợ kinh động đến Hoàng Tiểu Tô và Hoàng Họa Mặc đang ở trên lầu.
Mà hai mẹ con ngồi trên lầu sớm đã phát hiện ra anh. Mắt thấy Hoàng Tử Hiên sắp bước ra khỏi cửa, Hoàng Họa Mặc mới ném quyển sách trong tay ra ngoài.
Vèo!
Bụp!
Cuốn sách theo cung đường Hoàng Họa Mặc ném ra, đập vào sau lưng Hoàng Tử Hiên, anh không nhịn được kêu lên một tiếng đau, cả người trong phút chốc nằm bẹp xuống đất, lại cắn răng kêu thêm một tiếng, nhủ thầm: “Xong rồi, bị phát hiện rồi.”
Giây trước Hoàng Tử Hiên vừa mới tỉnh lại, giây sau đã phát hiện không chỉ có nội thương mình khỏi rồi, ngay cả đan điền bị tổn thương trước khi hôn mê cũng khỏi luôn. Có điều sau đó anh đã đoán được ngay lập tức, vết thương mình khỏi một cách kỳ tích như vậy, nhất định không thể tránh khỏi quan hệ với người nhà mình.
Ban đầu Hoàng Tử Hiên cho là Hoàng Duệ gọi người đến, nhưng đến khi anh bước ra khỏi phòng, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401374/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.