Chương trước
Chương sau
Nếu một người tu võ nội gia đã đến gần Ngự Thể cảnh tam phẩm muốn giết một người bình thường thì cũng đã là chuyện dễ như trở bàn tay, đừng nói chi là một cô gái yếu ớt. Tên mặc đồ đen có tự tin tuyệt đối rằng chỉ cần đá một cước là ngũ tạng của Lê Mỹ Gia sẽ xong đời. Với sự tự tin ấy, hắn hạ chân xuống.
Lê Mỹ Gia cũng đã cảm nhận được nguy hiểm từ trước, trong khoảng thời gian này, Hoàng Tử Hiên rất để ý việc dạy cô có được sự nhạy bén này. Theo những gì Hoàng Tử Hiên đã dạy, cô có thể kết hợp yoga để tạo ra một ít đòn tấn công và động tác phòng vệ.
Ngay trước khi đòn nguy hiểm kia áp tới, Lê Mỹ Gia bỗng làm ra một động tác kỳ lạ. Động tác kỳ lạ ấy khiến lưng của Lê Mỹ Gia tạo nên một độ cong đáng sợ khiến chân của hắn ta đạp phải không khí chứ không đá trúng lưng của Lê Mỹ Gia như đã dự đoán.
Dù vậy tên mặc đồ đen vẫn phản ứng rất nhanh, hắn lập tức đẩy chân về phía trước, không tin Lê Mỹ Gia có thể tránh thoát thêm lần nữa. Thật vậy, Lê Mỹ Gia đã cong lưng mình đến cực hạn nhưng phản ứng của cô cũng không hề chậm, trước khi tên mặc đồ đen kịp ra tay, cô đã chống hai tay xuống đất để mượn lực rồi bật người lên, cuối cùng bay qua đỉnh đầu của tên mặc đồ đen rồi đáp xuống sau lưng hắn.
Thấy bóng người Lê Mỹ Gia bỗng nhiên biến mất trước mặt mình, vẻ mặt của tên mặc đồ đen ngây ngốc. Lê Mỹ Gia biết võ từ khi nào vậy?
“Mỹ Gia, mau vào nhà.” Hạ Mạt sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh toàn thân, nếu không phải do Lê Mỹ Gia có học yoga, cơ thể dẻo dai thì bất kể thế nào cũng khó trốn khỏi kiếp này.
Lê Mỹ Gia cũng biết chút võ mèo quào của mình chỉ là râu ria nên sau khi tránh thoát được đòn tấn công của tên mặc đồ đen, cô nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.
Tên mặc đồ đen không cam lòng, cất bước muốn đuổi theo cô nhưng đã bị Hạ Mạt ngăn lại. Tuy có ý định muốn giết Lê Mỹ Gia thật nhưng khi đối mặt với với Hạ Mạt, tên mặc đồ đen lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Hắn nhẹ nhàng đánh ngã cô rồi quay lại tiếp tục chạy vào trong biệt thự.
“Chèn ép ba cô gái, mày đúng là không biết xấu hổ!”
Bước chân của tên mặc đồ đen bỗng bị một tiếng nói ở sau lưng ngăn lại.
Nghe thấy giọng nói của Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ăn ý nhìn về phía cửa.
Lúc này, một mình Hoàng Tử Hiên đang đứng ở cửa sân, đám người Kim Kỵ Dung đã bị anh ngăn ngoài cửa, hai tay anh đút trong túi, nhìn không giống như vừa bị thương chút nào.
Ngay cả tên mặc đồ đen cũng lộ vẻ kinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Hoàng Tử Hiên. Rõ ràng là hắn đã nhận được tin tức báo rằng Hoàng Tử Hiên bị thương không nhẹ, bây giờ mới bao lâu chứ, sao anh lại trông như không hề bị gì vậy?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Chắc chắn là đang giả bộ!
Sau khi nghĩ đến khả năng đó, tên mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng rồi từ bỏ việc giết Lê Mỹ Gia, xoay người trở về.
Hoàng Tử Hiên cũng nhấc chân lên, chậm rãi đi vào.
Hai người đứng ở chỗ cách đối phương chưa đến một mét, tên mặc đồ đen nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nói: “Mạng của mày rất lớn.”
“Vẫn luôn như vậy.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, giọng nói trầm xuống: “Không biết mạng của mày có lớn bằng tao hay không.”
“Ít nhất thì trong tối hôm nay, mạng của tao vẫn lớn hơn của mày.” Vừa dứt lời, tên mặc đồ đen đã bay thẳng đến tấn công Hoàng Tử Hiên.
Khác với sự lằng nhằng khi đối phó với Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ, khi đối mặt với Hoàng Tử Hiên, hắn đã ra sát chiêu ngay lập tức, xen lẫn với nội lực của người gần đạt đến Ngự Thể cảnh tam phẩm, hắn bay lên tung cước đá về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên hít sâu một hơi rồi không dám không nghiêm túc nữa, giơ hai tay lên ngăn cản một cước của tên mặc đồ đen. Hai chân của tên mặc đồ đen thay phiên nhau đá tới, Hoàng Tử Hiên vừa ngăn cản vừa lùi về sau, trông cực kỳ cố sức.
“Hoàng Tử Hiên không đúng lắm.” Hạ Mạt nhanh mắt lập tức nhìn ra điểm khác thường của Hoàng Tử Hiên.
Trương Tiểu Lệ là người tu võ nên cũng phản ứng rất nhanh về phương diện này, cô gật đầu nói: “Cước lực của Hoàng Tử Hiên không có lực, chỉ lùi về phía sau, hình như là bị thương.”
Liên tưởng đến việc Hoàng Tử Hiên không có ở nhà vào hơn nửa đêm, trong lòng hai cô gái lập tức dâng lên một nỗi lo lắng to lớn. Hoàng Tử Hiên đã bị thương nên chắc chắn sẽ không thể nào đánh được một vị cao thủ nội gia.
“Hạ Mạt, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên báo cảnh sát không?” Trương Tiểu Lệ lo lắng hỏi.
“Báo cảnh sát cái gì, cảnh sát phế đến mức nào, cô không biết sao?” Hạ Mạt liếc cô rồi nói: “Dưới gầm giường trong phòng tôi có một thanh kiếm, cô mau đi lấy nó đến đây đi.”
Trương Tiểu Lệ vội vàng gật đầu rồi xoay người chạy nhanh vào trong biệt thự.
Lê Mỹ Gia mẻ đầu sứt trán nhìn Hoàng Tử Hiên bị tên mặc đồ đen bức lui, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Không chỉ có ba cô gái căng thẳng, nằm sấp ngoài cửa canh chừng mà năm cái đầu lộ ra bên ngoài lại càng nóng nảy hơn, không một ai trong số họ không biết rằng Hoàng Tử Hiên đang cố chống đỡ. Thế nhưng mỗi người trong số họ lại còn bị thương nặng hơn người kia, không ai có thể vào giúp được.
Ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Tử Hiên và tên mặc đồ đen đã đánh nhau mười mấy chiêu, thể lực của anh càng ngày càng không thể chống đỡ nổi, vấn đề xảy ra sau khi anh mở khí hải cũng càng ngày càng nghiêm trọng khi anh không ngừng vận dụng nội lực. Anh có cảm giác mơ hồ rằng đan điền đã có dấu hiệu bị rách.
Ầm!
Ở chiêu thứ mười bảy, Hoàng Tử Hiên bị đánh bay ra ngoài, máu tươi chảy ra khiến anh trông cực kì đáng sợ.
“Hoàng Tử Hiên!” Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt đồng thời chạy tới, hai cô gái lo lắng muốn đỡ anh dậy nhưng lại bị Hoàng Tử Hiên cản lại, nói: “Đừng đụng, để tôi thở đã.”
Hai cô gái lập tức không dám cản trở anh, Hoàng Tử Hiên chịu đựng cơn đau, vận dụng công pháp điều hòa để chế trụ nội lực đang tán loạn trong cơ thể.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
3. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
Lúc này, Trương Tiểu Lệ đã mang thanh kiếm của Hạ Mạt đến, Hạ Mạt giơ tay, Trương Tiểu Lệ ném thanh kiếm cho cô. Hạ Mạt rút bao kiếm ra rồi bắt đầu giao đấu với tên mặc đồ đen.
Ánh mắt của tên mặc đồ đen trầm xuống, buộc phải đánh nhau với Hạ Mạt.
Thấy Hạ Mạt dùng kiếm, năm người bên ngoài lại dâng lên chút hi vọng. Dù vậy, họ cũng không dám gửi gắm toàn bộ hi vọng vào cô, dù sao thì thực lực giữa Hạ Mạt và tên mặc đồ đen cũng chênh lệch quá nhiều. Bọn họ vẫn hi vọng Băng Khối có thể khôi phục nội lực nhanh lên một chút để còn đến giúp Hoàng Tử Hiên chống đỡ một phen.
“Lạ quá, các cậu có nhìn thấy không? Hình như mấy chiêu mà tên mặc đồ đen này ra đều là hạ thủ lưu tình với Hạ Mạt.” Sau khi quan sát mấy chiêu, Kim Kỵ Dung lập tức phát hiện ra điểm này.
Những người khác cũng vội vàng gật đầu, tất cả đều tỏ vẻ không hiểu. Chẳng phải tên mặc đồ đen nên mau chóng giải quyết Hạ Mạt sao, sau khi xử lý xong trở ngại này rồi thì hắn mới có thể đến giết Hoàng Tử Hiên nữa chứ?
“Chẳng lẽ do Hạ Mạt quá đẹp nên hắn không nỡ ra tay?” Kim Kỵ Dung suy đoán.
“Chưa chắc, Lê Mỹ Gia cũng đẹp nhưng hắn vẫn hạ sát thủ như thường đó thôi.” Thiệu Dương không đồng ý nói.
“Nói không chừng hắn thích tóc ngắn.” Kim Kỵ Dung lại nghi ngờ nói.
Những người khác đồng loạt liếc anh ta, cũng chính vì cái liếc này, bọn họ mới phát hiện sau lưng bọn họ đã xuất hiện thêm một người không biết từ lúc nào.
“Vẻ mặt của các cậu là thế nào vậy? Gặp ma à?” Nhìn thấy biểu cảm quái dị của bọn họ, Kim Kỵ Dung trêu đùa một câu trước rồi mới nghiêng đầu nhìn theo.
Chậc…
Kim Kỵ Dung còn chưa hoàn toàn quay đầu nhìn mà đã hít một ngụm khí lạnh, anh ta vội vàng giơ tay ra: “Các cậu mau nhéo tôi một cái, tại, tại sao tôi lại trông thấy ai như cô cả thế này.”
Những người khác cũng nuốt nước miếng, sững sờ nói: “Hình như chúng tôi, chúng tôi cũng, cũng nhìn thấy.”
Giờ phút này, sau lưng bọn họ đúng là có một cô gái, một cô gái đẹp đến nỗi không thể dùng từ để miêu tả được. Bây giờ đã là đêm cuối thu nhưng cô còn mặc quần áo mùa hè, để lộ cẳng chân trắng dài. Trong tay cô kéo một chiếc vali màu trắng bạc càng khiến cô trông gầy hơn.
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, tay của cô gái nắm lấy một miếng thịt trên tay Kim Kỵ Dung rồi từ từ xoay tròn theo kim đồng hồ.
A…
Toàn bộ sống lưng của Kim Kỵ Dung lập tức cương cứng, ngũ quan cũng co quắp theo vì đau, trong miệng lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi chắc chắn không, nằm mơ, đó thật sự là cô, cô cả.”
Ực!
Tập thể bốn người Hình Thiên lại nuốt nước miếng thêm lần nữa rồi sững sờ gật đầu, lắp bắp: “Cô cả.”
Hoàng Tiểu Tô nở một nụ cười rực rỡ với bọn họ rồi cúi người, thò đầu nhìn vào bên trong qua đỉnh đầu của bọn họ, nói: “Mới xuống máy bay mà đã có chuyện vui thế này để xem, tôi tới đúng chỗ thật đấy. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao em ba nhà tôi lại bị đánh thảm thế này đây.”
Mấy người Hình Thiên suy nghĩ một chút rồi yếu ớt trả lời năm chữ: “Một lời khó nói hết.”
“Cô, cô cả, cô xem chuyện vui thì có thể đừng nhéo tôi được không, tôi đau.” Kim Kỵ Dung đau đến sắp khóc rồi.
“Ồ, xin lỗi nhé, quên.” Hoàng Tiểu Tô buông Kim Kỵ Dung ra rồi chen vào một chỗ ở cạnh cửa trông như đang chờ xem chuyện vui.
Kim Kỵ Dung vội vàng xoa miếng thịt bị Hoàng Tiểu Tô nhéo mạnh rồi cẩn thận nói: “Cô cả, Thiếu chủ bị thương không nhẹ, bây giờ cô đứng xem thế này không đúng lắm đâu, không thì chúng ta đến đuổi tên đó đi trước đã?”
“Lần trước nó cũng bị thương không nhẹ, không vội, tôi nghỉ ngơi chút đã. Cô gái cầm kiếm kia không tệ, trông cũng oai hùng phết, cô ấy tên gì thế?” Hoàng Tiểu Tô tỉnh bơ không thèm để ý đến thương thế của Hoàng Tử Hiên, khoát tay hỏi.
Kim Kỵ Dung: “…”
“Co ấy tên là Hạ Mạt.” Vẫn là do Thiệu Dương trả lời cô.
“Hạ Mạt…” Hoàng Tiểu Tô hài lòng gật đầu: “Tên không tệ, còn cô gái kia thì sao? Cô gái ở bên trái em ba đó.”
“Cô ấy tên là Lê Mỹ Gia.” Thiệu Dương thành thật trả lời, Hoàng Tiểu Tô còn chưa kịp hỏi tiếp, anh ta đã lại bổ sung thêm: “Cô gái ở bên trái nữa tên là Trương Tiểu Lệ, cả ba cô ấy đều là khách thuê trọ của Thiếu chủ.”
“Ôi trời, trình tán gái của em ba nhà tôi đã thăng cấp thế rồi sao…”
Trong lúc Hoàng Tiểu Tô đang vừa xem chuyện vui vừa tán gẫu, Hạ Mạt trong sân đã đánh qua mấy chục chiêu với tên mặc đồ đen. Tên mặc đồ đen không có ý định hạ thủ với Hạ Mạt nên Hạt Mạt vẫn luôn có cơ hội bám lấy hắn, kéo dài thời gian cho Hoàng Tử Hiên.
Cuối cùng, vì đã mất kiên nhẫn trước sự dai dẳng của Hạ Mạt, tên mặc đồ đen ngưng tụ nội lực, sau khi tránh khỏi nhát kiếm của Hạ Mạt, hắn lập tức chưởng thẳng vào vai cô.
Ba!
Sau chưởng ấy, Hạ Mạt bị nội lực của tên mặc đồ đen đánh bay rồi rơi về phía Hoàng Tử Hiên.
Tên mặc đồ đen cũng theo sát tới, hắn phải thừa dịp Hoàng Tử Hiên đang không có sức chống trả để chém chết anh ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.