“Cô này lạ thật đấy, lúc chúng tôi không muốn mời rượu, các cô cứ khăng khăng ép chúng tôi phải kính. Bây giờ chúng tôi chủ động kính rượu thì cô lại bảo chúng tôi quá phận. Cô muốn thế nào thì được thế đó à, cô nghĩ mình là ai. Lát nữa tôi tính đến chuyện của cô.” Trương Tiểu Lệ nhìn cô ta.
Trần Sương Nhi sợ hãi lùi về sau một bước trước cái nhìn này, không dám nói thêm nửa chữ. Bây giờ cô ta chỉ mong sao cho mình có thuật độn thổ để nhanh chóng chạy khỏi phòng bao này.
“Có uống không thế, không uống thì ngồi xuống bàn bạc về kế hoạch thu mua chút đi. Mỹ Gia không hứng thú với ba phần đất của ông nhưng tôi lại hứng thú lắm nha. 120 mẫu đất chắc cũng đủ sống rồi nhỉ.” Trương Tiểu Lệ cáo mượn oai hùm cười một tiếng với Trương Đại Long.
“Uống uống uống, tôi uống tôi uống.” Trương Đại Long không dám nghi ngờ lời nói của Trương Tiểu Lệ, ông ta vội vàng ôm lấy chai rượu, không nói hai lời đã rót vào trong bụng.
Ực ực ực…
Chỉ chốc lát sau, bên trong lẫn bên ngoài phòng bao đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc. Nhìn Trương Đại Long ôm chai rượu, chật vật nuốt từng ngụm rượu trắng, tất cả mọi người đều thấy đau dạ dày thay cho ông ta. Thế nhưng vẫn không có ai đồng tình với ông ta, dù sao từ lúc bắt đầu cũng do ông ta tự tìm khổ, ỷ việc có tiền mà thích ra vẻ. Bây giờ bị người có tiền hơn vả mặt thì cũng là do đáng đời tìm chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401334/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.