Hoàng Tử Hiên cười ha ha, đứng dậy tránh cho cái gội bị đập tới nát bét, chậc lưỡi nói: “Không thèm so đo với bệnh nhân như ngươi. Bây giờ đi ngủ. Lúc ngủ không được kê gối cao như vậy, không tốt cho xương cổ.”
Dặn dò xong một câu Hoàng Tử Hiên lập tức đứng lên đi ra ngoài cửa.
“Sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn bánh trứng và khoai tây bào chua cay, anh có thể làm cho tôi không?” Lúc Hoàng Tử Hiên đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên nghe thấy âm thanh thật thấp của Hạ Mạt.
Hoàng Tử Hiên hơi sững sờ, anh dường như có thể mơ hồ cảm nhận được, trong lời nói của Hạ Mạt có xen lẫn hoài niệm sâu đậm. Thật sự giống như những món ăn bình thường nhất này, đã rất lâu không có đi qua trí nhớ cô ta. Hoài niệm nhứo nhung như vậ nhưng lại không dám đụng chạm, giống như một vết sẹo vậy.
“Được, ngủ đi. Ngày mai làm cho cô.” Trong lòng nặng nề thở dài, Hoàng Tử Hiên đáp ứng, nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp cô ta rồi đi xuống lầu.
Trương Tiểu Lệ vẫn đang ngồi dưới lầu xem ti vi một cách nhàm chán, một chân đè dưới mông, một chân quơ quơ ở trên ghế sô pha, giống như đang có tâm sự gì đó.
“Sao còn chưa đi ngủ?” Hoàng Tử Hiên đi tới, nhấc đôi chân dài đang lăng quăng trên sô pha của cô sang một bên, lúc nào mới có chỗ ngồi.
“Đang nghĩ chút chuyện.” Trương Tiểu Lệ nhướn cằm, giọng nói có chút thâm trầm.
Hoảng Tử Hiên ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng có tâm sự sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401315/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.