Hoàng Tử Hiên cười hỏi: “Vậy em đã luyện xong hết động tác trên sách chưa?”
“Đã sớm luyện xong rồi, bây giờ em đang luyện tập lại.” Trong giọng nói của Lê Mỹ Gia có phần không vui, có lẽ là mỗi ngày đều luyện tới tới lui lui những động tác này, đã sớm chán ngán rồi.
“Nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của em đi.” Hoàng Tử Hiên cưng chiều gõ lên sống mũi cô: “Thế thì tốt rồi, về sau mỗi sáng anh cùng luyện võ công với em. Em luyện một mình những động tác này không có ích gì, chỉ có lúc có người luyện cùng, em mới có thể biết tác dụng của chúng. Giống như khi anh ôm em, động tác phản xạ có điều kiện của em đều phải cần thực chiến mới có thể luyện thành thục được.”
“Được.” Lê Mỹ Gia rất có hứng thú đối với võ yoga mà Hoàng Tử Hiên nói.
Hoàng Tử Hiên ôm cô nằm xuống giường, không có ý tốt nói: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có thể thử một lần.”
Mặt Lê Mỹ Gia ửng đỏ, không đẩy anh ra nữa. Phụ nữ lần đầu nếm thử trái cấm luôn khó có thể chống lại mê hoặc ở phương diện này.
…
Đêm đã khuya, dòng xe cộ tấp nập trên đường sá cũng tiêu tán ở trong bóng đêm, chỉ có đèn đường vẫn phát ra ánh sáng lờ mờ, bầu bạn với Trương Tiểu Lệ lẻ loi trực ban.
Đã cuối mùa thu nên đêm đến giá rét lạ thường. Trương Tiểu Lệ đi dạo ở con đường quốc lộ vắng vẻ, đi mệt rồi thì ngồi xuống ở trên chiếc ghế ven đường, ánh mắt trống rỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401298/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.