Hoàng Tử Hiên nhân cơ hội cố ý đẩy cô ra sau. Chỉ nghe một tiếng ầm, cửa phòng 311 bị hai người xô đẩy mà mở toang ra. Bụp một tiếng lại đụng phải bức tường phía sau. Nhưng môi của Hoàng Tử Hiên vẫn không hề rời khỏi môi của Giang Y Y, tiếp tục giả vờ đang hôn lưỡi với cô. “Ư ư ư…” Giang Y Y làm thế nào cũng không đẩy nổi Hoàng Tử Hiên, nắm đấm nhỏ bé phẫn nộ đấm lên lưng anh. “Ra ngoài rẽ phải là khách sạn, muốn làm nhau thì cút xa một chút, đừng có ở đây làm phiền người khác!” Lúc này những người trong phòng đều bị kinh hãi, còn tưởng là ai, hóa ra là một đôi yêu nhau. Hoàng Tử Hiên nghe thấy âm thanh này, cố ý buông lỏng vòng tay đang kìm kẹp cô. Giang Y Y lập tức dồn sức đẩy Hoàng Tử Hiên ra, anh thuận thế lùi ra sau một bước. “Khốn nạn!” Giang Y Y đẩy Hoàng Tử Hiên ra, đồng thời giơ tay tát Hoàng Tử Hiên một cái. Chát! Gò má của Hoàng Tử Hiên trong nháy mắt bị đánh thành vết, hiện rõ là vừa nhận được một bạt tai. “Em vậy mà lại đánh anh. Có phải em có người đàn ông khác rồi không!” Hoàng Tử Hiên ôm má, phẫn nộ nói, đồng thời anh nhổ kẹo cao su trong miệng ra tay, rồi dùng bã kẹo gói máy quay siêu nhỏ trong lòng bàn tay vào. Sau đó anh dùng móng tay vạch ra một lỗ nhỏ trên bã kẹo. “Anh đúng là có bệnh, bệnh thần kinh! Bệnh hoang tưởng!” Giang Y Y tức đến bốc hỏa, dùng ngón tay quẹt môi mình rồi phẫn nộ quay người chạy mất. Hoàng Tử Hiên làm ra tư thế định đuổi theo, chân vừa định nhấc lên lại vội vã quay người lại xin lỗi người trong phòng bao: “Các vị đại ca, thật ngại quá, làm phiền rồi.” “Mấy đôi tình nhân các cậu cãi nhau như này, tôi thấy nhiều rồi. Có gì mà phải cãi nhau chứ, cứ đè ra làm một trận, làm cô ta đến khi không xuống giường nổi, xem còn sức cãi nhau với cậu nữa không.” Một người đàn ông trong phòng bao cười híp mắt nói. “Hì hì, cách này của đại ca được ạ. Vậy các vị đại ca cứ chơi tiếp đi ạ, em đây không làm phiền nữa.” Hoàng Tử Hiên cười đáp lời rồi đóng cửa giúp bọn họ, thuận tay dán bã kẹo cao su chứa máy quay siêu nhỏ lên cánh cửa. Ra khỏi phòng, Hoàng Tử Hiên sờ sờ bên má đau, buồn bực quay về phòng 310. “Làm xong rồi?” Kim Kỵ Dung thấy Hoàng Tử Hiên quay về nhanh như vậy liền vội hỏi. Hoàng Tử Hiên bực bội ừ một tiếng. “Vl, anh lợi hại vậy. Vậy mà đã làm xong rồi, sao mà loại phụ nữ nào vào tay anh cũng dễ tán như vậy chứ.” La Triết ngưỡng mộ không thôi, nói. Khóe môi Hoàng Tử Hiên giật giật: “Tôi nói là nói máy quay siêu nhỏ.” “…” La Triết xấu hổ vò đầu. Kim Kỵ Dung vất cho anh ta một ánh mắt “Sao lại đen tối thế” rồi liền lôi màn hình ra, sau khi mở xong liền mày mò một lúc. Sau đó, trên màn hình hiện lên hình ảnh, chính là cảnh tượng trong phòng 311. La Triết với Yến Thiên Hành tò mò chen qua xem. Yến Thiên Hành thấy trong màn hình là một đống nam nữ không e dè gì mà ôm ấp nhau thì bất giác đỏ bừng mặt. “Sao cậu cứ như là gái nhà lành thế, có gì mà phải ngại ngùng. Cậu chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi, không phải sao? Đừng có nói với tôi đến phim ấy cậu cũng chưa từng xem nhá.” Kim Kỵ Dung bất lực nói với Yến Thiên Hành. “Phim ấy là phim gì cơ?” Yến Thiên Hành bị hỏi vậy thì cả mặt ngơ ngác. Khóe môi Kim Kỵ Dung giật giật, anh ta đau đầu đỡ trán: “La ngốc, anh nói cho cậu ta biết phim ấy là phim gì đi.” La Triết ờ một tiếng rồi nói trắng ra: “Chính là phim sεメ đó.” Mặt Yến Thiên Hành lại càng đỏ hơn, vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu: “Chưa, chưa xem.” Hoàng Tử Hiên, Kim Kỵ Dung và La Triết không hẹn mà cùng thở dài, than nhẹ. Hoàng Tử Hiên thật tâm nói: “Cậu đúng thật là nên được đưa vào viện bảo tàng để triển lãm. Một tên đàn ông đến phim ấy cũng chưa xem bao giờ, nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem.” “Nhất định là còn có không ít sắc nữ muốn đến nhúng chàm cậu.” Kim Kỵ Dung tán đồng nói. “Bây giờ tôi có chút nghi ngờ có phải cậu không được không.” La Triết hoài nghi nói. “Không, không phải. Mấy người đừng có cười nhạo tôi.” Yến Thiên Hành bị trêu chọc đến hơi tức giận rồi. Hoàng Tử Hiên nhịn cười xoa xoa đầu cậu ta: “Được rồi, không cười cậu nữa. Thiên Hành của chúng ta là bảo bối ngoan. Bọn họ đều là người xấu, đừng học thói xấu của họ.” Yến Thiên Hành tức hừ hừ hất tay Hoàng Tử Hiên ra, tự quay về chỗ rồi ngồi một bên hờn dỗi. Ba người đám Hoàng Tử Hiên biết cậu ta tính trẻ con, dỗi một lúc là tự hết, bèn không dỗ cậu nữa. Ba người tự ngồi uống rượu. Mặc dù không có gái đẹp, nhưng ba người đàn ông cười cười nói nói cũng uống rất vui. Trong màn hình thỉnh thoảng cũng truyền tới những âm thanh làm thay đổi bầu không khí. Tóm lại là hôm nay không hề nhàm chán tí nào. “Nếu như người ta có thể tự chọn lựa giới tính kiếp sau của mình, vậy thì kiếp sau tôi muốn làm phụ nữ.” La Triết đang uống rượu lại đột nhiên cất lời. “Tại sao?” Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đồng thời nhìn về phía anh ta. La Triết cười lớn đáp: “Bởi vì làm phụ nữ có thể được nằm dưới, không tốn sức mà lại phê.” “Vl, thật là xem thường tên khốn anh rồi.” Kim Kỵ Dung vứt cho anh ta một ánh mắt coi thường. Hoàng Tử Hiên lại nhếch mép cười nói: “Vậy tôi vẫn chọn làm đàn ông, bởi vì có thể vét rồi làm.” “…” Khóe môi La Triết giật giật. “…” Kim Kỵ Dung ôm mặt, quả nhiên không có đen tối nhất, chỉ có đen tối hơn. Hoàng Tử Hiên không nhận ra mình vừa phát ngôn một câu động lòng người mà lại cúi xuống tự uống rượu. Bốn người cứ vậy ngồi trong phòng bao thêm nửa tiếng, đại khái là đến khoảng 10 giờ, bên phòng 311 mới tan. Thấy Mã Chí Nghiệp sắp rời đi, bên này cũng không ở lại nữa, thanh toán xong liền đi theo. Mặc dù đã hơn 10 giờ rồi nhưng trước cửa Phi Tỷ vẫn nhộn nhịp xe cộ. Từng đoàn người và xe rời đi rồi lại dừng lại. Bốn người Hoàng Tử Hiên vừa từ bên trong đi ra liền gặp phải Hạ Mạt và Chiêu Đệ ở cửa. “Ơ, Hoàng Tử Hiên, anh đến từ lúc nào thế?” Chiêu Đệ hiển nhiên rất bất ngờ khi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên tối nay đến Phi Tỷ. “Đến tụ tập với bạn bè thôi, bây giờ đi rồi. Các cô đây là đang đợi người sao?” Hoàng Tử Hiên thấy tư thế của hai người giống như đang đợi tiếp đón một nhân vật quan trọng nào đó. Hạ Mạt gật đầu, đang định nói thì nhìn thấy một chiếc xe RV dừng lại trước cửa, vì thế cô chỉ nói một câu “Anh đi trước đi” rồi tiến đến chiếc xe kia đón tiếp. (*RV là viết tắt của Recreational Vehicle, là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường, …) Chiêu Đệ cũng gật đầu với Hoàng Tử Hiên rồi đi lên đón tiếp cùng Hạ Mạt. Hoàng Tử Hiên có chút tò mò thân phận của người đến, là ai mà lại được Hạ Mạt dẫn thuộc hạ ra tận cửa đợi rồi tiếp đón chứ. Vì vậy anh không vội rời đi mà đứng ở xa một chút, nhìn về hướng chiếc xe. Lúc này, từ trong xe lần lượt bước ra hai người đàn ông. Tuổi tác của hai người này xấp xỉ nhau, đều khoảng hơn 50 tuổi. Trong đó một người thì gầy giơ xương, trông rất xấu. Người còn lại thì lộ rõ vẻ anh tuấn, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng bảo dưỡng không tồi, nhìn cứ như là mới 40 tuổi. Hạ Mạt đầu tiên là mỉm cười cúi đầu với người đàn ông trông trẻ hơn: “Hội trưởng.” Sau đó cô mới hướng về phía người đàn ông còn lại, chào: “Ngô đường chủ.” “Người đó là hội trưởng của Cửu Long Thập Bát hội!” Kim Kỵ Dung nhìn thấy khẩu hình miệng của Hạ Mạt là hai chữ “hội trưởng” liền không nén nổi kinh ngạc. Hoàng Tử Hiên cũng ngây người một lúc. Không ngờ rằng lần đầu tiên trông thấy hội trưởng của Cửu Long Thập Bát hội lại là dưới tình huống ngoài ý muốn như này. Từ khi còn bé đã nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến vị hội trưởng này. Nói ông ta là kẻ vô dụng. Khi còn trẻ bị ba ông ta treo lên đánh, nếu như không phải có người cầu tình thay thì ông ta sớm đã bị ba mình gϊếŧ chết khi còn trẻ rồi. Bây giờ hơn 30 năm đã trôi qua, vị hội trưởng này cũng không còn trẻ nữa. Có lẽ là do thời gian tôi luyện nên con người, ông ta bây giờ không hề giống kẻ vô dụng chút nào. Ngược lại toàn thân đều lộ ra uy áp, mang lại cho người ta một cảm giác cao thâm khó dò. “Thiếu chủ, sao tôi thấy ông ta không hề giống với ba tôi kể chút nào. Ba tôi nói ông ta là kẻ vô dụng. Tôi thấy ông ta cũng có giống người ngu lắm đâu. Anh nói xem, có khi nào chúng ta gặp phải một Chu Minh Hiêngiả không?” Kim Kỵ Dung thấp giọng nói. “Bao nhiêu năm rồi, ai mà không thay đổi chứ.” Hoàng Tử Hiên nói. “Nói cũng đúng, cũng may là ông ta không biết thiếu chủ của Kinh Thiên bây giờ đang đứng sau lưng ông ta. Nếu không chúng ta chết chắc luôn, chắc chắn sẽ bị đám người Cửu Long Thập Bát hội vây đánh.” Kim Kỵ Dung cười nói. Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: “Nếu như thiếu chủ của Kinh Thiên dễ làm như vậy thì anh cả, anh hai tôi sao lại không nhận chứ? Theo thứ bậc kế thừa mà nói thì sao lại rơi xuống đầu tôi được nhỉ?” “Haha, ai bảo anh sinh ra muộn hơn bọn họ đâu. Bọn họ người thì kế thừa y thuật của nhà họ Hoàng, người thì kế thừa tập đoàn Kinh Thiên, còn mỗi cái chức thiếu chủ Kinh Thiên, không cho anh thì cho ai.” Kim Kỵ Dung trưng ra dáng vẻ “Anh nhỏ nhất anh trách ai đây” rồi nói. “Không phải vẫn còn chị gái tôi sao.” Hoàng Tử Hiên tính toán rồi nói: “Tôi cảm thấy ba tôi hoàn toàn có thể truyền lại vị trí thiếu chủ này cho chị tôi. Rồi lại kiếm cho chị tôi một tên chồng ở rể, vậy không phải là vẹn cả đôi đường sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]