Chương trước
Chương sau
Lúc Hoàng Tử Hiên đang lướt tin tức, Lê Mỹ Gia đã đi xuống. Cô vừa mới chú ý tới thời gian, đã gần trưa rồi. May mà hôm nay không chuyện quan trọng gì, có lẽ Chu Tử cho rằng ngày hôm qua mình ở nhà họ Lê, thấy mình không đến công ty nên cũng không gọi điện thoại đến. Sau khi cô xuống nhìn thấy đồ ăn đã làm xong thì càng đói bụng muốn ăn ngay.
“Buổi chiều phải đến công ty à?” Hoàng Tử Hiên để điện thoại di dộng xuống, múc chén canh đặt vào tay cô: “Uống chén canh trước đã.”
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng gật đầu, gương mặt tỏ vẻ hạnh phúc.
“Vậy cơm nước xong anh sẽ đưa em đến công ty. Buổi chiều anh có chút việc, bận xong lại đến đón em tan làm.” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia lại gật đầu với một khuôn mặt hạnh phúc. Cô hy vọng mỗi ngày Hoàng Tử Hiên đều có thể đưa cô đi làm, đón cô tan tầm, nấu cơm cho cô, cả đời đều hạnh phúc giống như giờ này khắc này.
“Vụ bê bối của Nghiêm Thái Dung đó, kế tiếp em định làm thế nào? Thị trường chứng khoán cứ tụt mãi, chắc các thành viên trong hội đồng quản trị đã sắp vội muốn chết rồi.” Hoàng Tử Hiên vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Cứ để cho bọn họ sốt ruột đi, em còn chưa kiếm đủ tiền đâu.” Lê Mỹ Gia nhếch miệng lên, nở một nụ cười như cáo, cười nói: “Họ quyết định mục tiêu cho em, bảo trong vòng nửa năm em phải kiếm gấp bội lợi nhuận cho tập đoàn. Chỉ ngoan ngoãn dựa vào công thương nghiệp để kiếm tiền thì đừng nói nửa năm, một năm cũng không làm được.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Cho nên lần này em mới lợi dụng vụ bê bối của Nghiêm Thái Dung để thao túng thị trường chứng khoán của Thịnh Thế, sau đó kiếm được một khoản lớn từ trên thị trường chứng khoán?”
“Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy không dùng thì thật uổng phí. Em lợi dụng sự xôn xao của vụ bê bối để ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, dù cho ban ngành liên quan hoài nghi Thịnh Thế thao túng thị trường chứng khoán cũng không điều tra được gì. Bởi vì Thịnh Thế hoàn toàn không thao túng, mọi thứ đều là người nắm giữ cổ phiếu bị phong ba của vụ bê bối ảnh hưởng.” Lê Mỹ Gia gật đầu cười một tiếng.
Hoàng Tử Hiên chậc một tiếng, bội phục giơ ngón cái với Lê Mỹ Gia. Hôm qua anh tưởng là Lê Mỹ Gia lợi dụng vụ bê bối một mũi tên trúng ba con chim, không ngờ người ta là một mũi tên trúng bốn con chim. Con chim cuối cùng này mới là mục đích quan trọng nhất, dù Hoàng Tử Hiên dốt đặc cán mai về việc kinh doanh, cũng có thể tính ra đại khái sau trận phong ba lần này, nhất định Lê Mỹ Gia có thể kiếm được một con số khổng lồ cho tập đoàn Thịnh Thế.
Quá kinh khủng rồi!
Hoàng Tử Hiên nhanh chóng tính toán trong lòng cấp bậc thực lực của Lê Mỹ Gia, chắc có thể cơ bản ngang ngửa với anh hai của anh. Không biết có một ngày Lê Mỹ Gia với anh hai của anh đụng phải nhau trong việc làm ăn thì sẽ tạo ra chiến hỏa cỡ nào.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Lê Mỹ Gia không vội đến công ty ngay mà lại trở về phòng ngủ ngủ trưa một giấc, đến chiều sắp tới giờ làm việc mới bị Hoàng Tử Hiên gọi dậy, sau đó được đưa đến tập đoàn Thịnh Thế.
Lần này Hoàng Tử Hiên không xuống xe, sau khi nhìn theo Lê Mỹ Gia vào Thịnh Thế mới lái ô tô đi, đến tiểu khu Kim Kỵ Dung ở. Lúc tới nơi là Yến Thiên Hành mở cửa, cậu ta vừa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đã hưng phấn gọi: “Thiếu chủ.”
“Cậu gọi tôi là gì cơ?” Hoàng Tử Hiên bị Yến Thiên Hành gọi thì sửng sốt, đi tới hỏi.
“Thiếu chủ ạ.” Yến Thiên Hành tỏ vẻ đương nhiên, chỉ chỉ Kim Kỵ Dung, nói: “Anh Kim nói tôi gọi anh là anh thì không thể gọi anh ấy là anh nữa, tôi nghe anh ấy toàn gọi anh là thiếu chủ.”
Hoàng Tử Hiên liếc mắt nhìn Kim Kỵ Dung: “Cậu lại nói bừa gì với cậu ta thế.”
“Tôi không có mà thiếu chủ, cậu đừng vừa đến đã đổ oan cho tôi.” Kim Kỵ Dung ấm ức sờ mũi một cái nói.
Hoàng Tử Hiên còn lâu mới tin lời Kim Kỵ Dung nói, anh ta giống hệt cha mình, tư tưởng đều khá bảo thủ không thay đổi. Giống như trong chuyện xưng hô này, bất kể mình có nói thế nào đi nữa thì anh ta vẫn kiên trì gọi mình là thiếu chủ.
“Thiếu chủ, anh đừng trách anh Kim. Mạng của tôi là do anh cứu, về sau tôi sẽ đi theo anh, cứ gọi anh Tần anh Tần mãi cũng không tiện.” Yến Thiên Hành nghe Hoàng Tử Hiên hỏi Kim Kỵ Dung thì vội vàng giải thích thay Kim Kỵ Dung.
“Cậu xem đi, tôi đã nói tôi không nói gì rồi mà.” Kim Kỵ Dung khoanh tay, tỏ vẻ ấm ức bị Hoàng Tử Hiên đổ oan.
Hoàng Tử Hiên liếc xéo anh ta một cái, đi tới ghế sa lon ngồi xuống, vẫy tay với Yến Thiên Hành nói: “Tùy cậu muốn gọi thế nào thì gọi, nhưng trước mặt người bên ngoài, đừng gọi tôi thiếu chủ là được.”
Điểm này Kim Kỵ Dung cũng đã nói với Yến Thiên Hành, thế nên cậu ta lập tức nói: “Tôi biết rồi thưa thiếu chủ.”
“Ừ, ngồi đi. Hôm nay tôi tới là định bắt đầu dạy võ công cho cậu.” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ sô pha nói.
Ánh mắt Yến Thiên Hành sáng lên, hưng phấn nói: “Thật vậy chăng? Thiếu chủ muốn bắt đầu dạy tôi võ công ư?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Cậu lấy bí kíp ra đây, trước tiên học từ võ thuật trên bí kíp đã.”
Yến Thiên Hành chạy nhanh về phòng lấy bí kíp. Quyển bí kíp này là thứ mà ông nội Yến đến chết vẫn cố bảo vệ. Yến Thiên Hành coi chừng một tấc cũng không rời, không ra ngoài thì sẽ đặt ở trong phòng, ra ngoài thì nhất định sẽ mang theo người, rất sợ làm mất nó.
Sau khi lấy bí kíp ra khỏi phòng, Yến Thiên Hành bèn đưa cho Hoàng Tử Hiên, ngay sau đó thì đứng ở một bên, giương mắt chờ Hoàng Tử Hiên dạy mình võ thuật. Cậu ta hy vọng mình có thể nhanh chóng mạnh lên, như vậy mới có thể báo đáp ân tình của Hoàng Tử Hiên.
"Người bình thường đều tu võ từ ngoại công trước, dùng nội kình trước rồi mới đến nội lực. Nhưng tình hình của cậu đặc thù, trực tiếp bỏ qua ngoại công. Thoạt nhìn khởi điểm cao hơn so với người khác rất nhiều, nhưng trên thực tế cũng chịu rất nhiều thiệt thòi. Đạo lý rất đơn giản, căn cơ của cậu bất ổn. Nhà cao tầng phải xây từ đất bằng, nghĩa là phải làm đâu chắc đấy, từng bước xây nhà.
Nhìn từ tình hình hiện tại của cậu, không chỉ phải quay lại tu luyện võ công cơ sở, còn phải học khống chế lực thu phóng tự nhiên. Đừng để đấm ra một quyền là phóng hết toàn bộ nội lực ra ngoài, phải biết nhìn kỹ tình huống mà quyết định, đánh trứng gà cần bao nhiêu nội lực, đập đá cần bao nhiêu nội lực, đều khác nhau cả đấy." Hoàng Tử Hiên vừa tìm kiếm công pháp tu luyện thích hợp với Yến Thiên Hành, vừa ân cần dạy.
Yến Thiên Hành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, kính cẩn nghe dạy bảo: “Tôi nhớ kỹ rồi thưa thiếu chủ, vậy tôi bắt đầu tu luyện từ chỗ nào trước ạ?”
“Cái này đi.” Hoàng Tử Hiên để bí kíp xuống, chỉ vào một bộ công pháp và nói.
Kim Kỵ Dung không khỏi tò mò lại gần xem thử, lập tức ôi một tiếng: “Đây không phải là Ngũ Cầm Quyền sao?”
“Ngũ Cầm Quyền là cái gì?” Yến Thiên Hành không biết nên hỏi.
“Ngũ Cầm Quyền đương nhiên là một loại quyền pháp, cái này cũng không nhìn ra được ư? Cậu xem trên bí kíp này không phải có quyền phổ ư? Cậu luyện dựa theo động tác phía trên là được.” Kim Kỵ Dung chỉ chỉ quyền phổ nói.
Đương nhiên Yến Thiên Hành nhìn thấy quyền phổ rồi, chỉ là từ trước tới nay cậu ta chưa từng trông thấy quyền phổ, nhìn một hồi cũng không hiểu mấy, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Tôi không hiểu mấy.”
“Đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu?” Kim Kỵ Dung liếc xéo cậu ta một cái.
Yến Thiên Hành càng thêm ngượng ngùng gật đầu: “Tôi, có lẽ tôi hơi đần.”
“Kim Kỵ Dung, cậu được rồi đấy. Sao cậu còn có mặt mũi nói người khác? Khi còn bé lúc dượng truyền thụ bộ quyền pháp này cho chúng ta, chúng tôi đều đã học đến bộ thứ tư, cậu vẫn còn ở bộ thứ nhất. Bây giờ đã học xong rồi đúng không? Lại bắt đầu nói người khác đần.” Hoàng Tử Hiên trừng mắt nhìn Kim Kỵ Dung, cảnh cáo anh ta đừng đả kích lòng tin của Yến Thiên Hành.
“Cái gì chứ? Lúc đầu không phải là tôi đần, chỉ là tôi lười. Nếu như tôi chịu khó hơn thì đã biết luyện bộ thứ năm trước cả các cậu rồi.” Kim Kỵ Dung bị Hoàng Tử Hiên nói cho mặt mo đỏ bừng, vội vàng giải thích.
“Phải phải phải, cậu xấu trai cậu nói gì cũng đúng.” Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ tất cả đều nghe theo cậu.
Khóe miệng Kim Kỵ Dung giật một cái.
Yến Thiên Hành cười trộm, thấy Kim Kỵ Dung trừng mắt với mình thì vội vàng không dám cười nữa, cuống quýt chuyển đề tài, hỏi: “Thiếu chủ, tôi thấy trong quyền phổ Ngũ Cầm Quyền này có rất nhiều động tác đều giống như động vật. Có phải nó có liên quan đến Ngũ Cầm Hí không?”
“Ồ? Cậu còn biết Ngũ Cầm Hí à?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy bất ngờ hỏi.
“Vâng, tôi từng xem ở trên ti vi.” Yến Thiên Hành nói.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười gật đầu: “Không sai, Ngũ Cầm Quyền được biến đổi từ Ngũ Cầm Hí mà ra. Tổng cộng có năm bộ quyền pháp, theo thứ tự là Hổ Quyền, Hạc Quyền, Hùng quyền, Lộc quyền và Viên quyền. Chờ cậu thuần thục nắm giữ năm bộ quyền pháp này thì kiến thức cơ bản cơ bạn cũng đã nắm bắt đủ cả rồi. Đến lúc đó lại tu luyện kĩ thuật võ công nội gia theo bí kíp, bây giờ tiến lên từng bước một trước đã.”
“Tôi xin nghe theo sắp xếp của thiếu chủ.” Yến Thiên Hành nói với vẻ mặt mừng rỡ.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng rồi đứng lên cởi bỏ áo khoác trên người: “Tối nay bắt đầu học lên từ Hổ Quyền trước, tôi đánh một lần từ đầu tới cuối trước để cho cậu làm quen một chút, sau đó sẽ dạy cậu từng động tác. Cậu kết hợp với quyền phổ mà học thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Yến Thiên Hành thấy Hoàng Tử Hiên sắp bắt đầu truyền thụ Hổ Quyền thì vội vàng mở to hai mắt ra mà nhìn, nhìn không chớp mắt.
Hoàng Tử Hiên bắt đầu đánh quyền dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Thiên Hành, Hổ Quyền Hổ Quyền, ý nghĩa như tên, được biến hóa từ động tác lúc hổ đấu với các mãnh thú khác mà ra. Bước đi, xuất động, phát uy, chồm đến, vật lộn, mỗi một động tác đều có thể thể hiện ra phong thái uy mãnh của chúa sơn lâm. Thoạt nhìn càng lộ vẻ mạnh mẽ oai hùng, nhất là người đánh quyền còn là một cao thủ nội gia, càng tỏ rõ đạo lý của Hổ Quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.