Chương trước
Chương sau
“Hạ Mạt nói đám côn đồ đến chỗ nhận nuôi lúc chạng vạng đó là thuộc hạ của một người tên là anh Hoan, võ công của ông ta còn lợi hại hơn cả hai chúng ta.” Trương Tiểu Lệ đáp.
“Ồ, ông ta à. Bây giờ muốn qua đó à?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì hiểu ra, hỏi. Buổi tối lúc vừa trở lại Hạ Mạt đã nói với anh, đồng thời sau lúc nghe thấy mình đả thương thuộc hạ của Kinh Hoan cũng đã nói tới chuyện Kinh Hoan sẽ trả thù.
“Hai người đã thương lượng xong từ trước rồi?” Trương Tiểu Lệ vừa nghe lời này của Hoàng Tử Hiên đã đoán được.
“Cô cho rằng mỗi người đều không có đầu óc giống như cô sao?” Hạ Mạt nói rồi hất tay của cô ra, dẫn đầu đi ra bên ngoài biệt thự.
Trương Tiểu Lệ muốn phản bác, nhưng vừa nghĩ mình còn phải nhờ thuộc hạ của cô ta bảo vệ chó trong cơ sở nhận nuôi thì đành phải nuốt cơn tức này xuống trước, đi sát theo sau.
Hoàng Tử Hiên là người cuối cùng đi ra. Sau khi ra ngoài, anh đóng cửa biệt thự cẩn thận, còn gửi tin nhắn nói với Lê Mỹ Gia rằng họ đến cơ sở nhận nuôi một chuyến, bảo cô ở nhà một mình chú ý an toàn.
Lê Mỹ Gia nhanh chóng trả lời tin nhắn, bảo bọn họ cũng phải cẩn thận, nếu thật sự không đối phó được thì báo cảnh sát các loại.
Ba người lái xe của Hạ Mạt đi ra ngoài, tất nhiên người lái xe là Hoàng Tử Hiên. Hạ Mạt ngồi ở ghế phó lái, Trương Tiểu Lệ ngồi ở phía sau. Lúc đầu cô muốn gọi điện thoại cho dì Thôi, nhắc nhở bà ấy cẩn thận nhưng lại sợ dọa bà ấy nên đành phải thôi. Nghĩ thầm chưa chắc chắn buổi tối đã có chuyện gì, có chuyện gì cũng vẫn còn bọn họ, tuyệt đối sẽ không để dì Thôi và Gia Gia gặp nguy hiểm.

Chạng vạng sau khi ba người Hoàng Tử Hiên đi rồi, dì Thôi bèn chọn mấy con chó tương đối cảnh giác ra từ trong lồng, để chúng nó ở trong sân canh chừng, sau đó bèn đi làm cơm tối. Hai mẹ con ăn xong, Gia Gia ôn tập bài học, làm mấy tập đề luyện thi. Lúc đến hơn chín giờ tối, hai mẹ con đã tắt đèn giấc ngủ.
Có lẽ là chuyện lúc chạng vạng tối khiến dì Thôi sinh ra lòng cảnh giác, bà ấy vừa muốn ngủ vừa chú ý động tĩnh trong sân nên hoàn toàn không thể ngủ yên, cứ trằn trọc đến gần mười hai giờ mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Gâu…
Gâu…
Gâu gâu gâu…
Trong lúc ngủ say, bên tai đột nhiên truyền đến từng tiếng chó sủa, dì Thôi hoảng sợ lập tức mở mắt ngồi dậy. Ngay cả Gia Gia cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Mẹ ơi, sao vậy?”
“Mẹ cũng không biết, mẹ đi ra xem thử. Con đợi ở trong phòng đừng đi ra, nếu như một lúc nữa mà mẹ không trở về thì con hãy gọi điện thoại cho Tiểu Lệ.” Dì Thôi dặn dò rồi xuống giường, không dám bật đèn rồi khoác bộ quần áo, cầm đèn pin đi ra.
Lúc đầu Gia Gia rất buồn ngủ, nhưng lúc này bị dọa cho cơn buồn ngủ mất hất. Cô bé xuống giường, mặc cái áo khoác, sờ soạng đi tới bên cửa sổ, muốn xem bên ngoài có chuyện gì.
Gâu gâu gâu…
Lúc này mấy con chó được dì Thôi thả ở bên ngoài trông nhà trông cửa càng phát ra tiếng kêu dữ hơn, bởi vì chúng nó nhìn thấy có một đám người xa lạ đã cắt khóa sắt của cửa, lần mò xông vào trong bóng tối.
Gâu… Gâu…
Bốn, năm con chó tụ tập cùng một chỗ, xếp thành một hàng, ngóc đầu lớn tiếng sủa về phía đám người kia, cố gắng tỏ dáng vẻ hung thần ác sát.
“Mẹ kiếp, ầm ĩ chết đi được.” Một người đàn ông trong đám người giơ súng hơi trong tay lên, bóp cò về phía một con chó.
Vù!
Chỉ thấy một cái kim tiêm dài cỡ ngón tay bắn ra thật nhanh, phập một tiếng bắn vào người một con chó.
Rầm!
Một giây sau con chó kia ngã rầm xuống đất, giống như đã chết vậy.
Gâu gâu gâu gâu…
Các con chó khác nhìn thấy đồng bạn ngã xuống đất thì đều gào lên cáu tiết hơn, trong ánh mắt con nào con nấy đều tràn đầy vẻ giận dữ.
“Cho bọn mày tê liệt luôn!” Người đàn ông này lại giơ súng hơi lên lần nữa, nổ súng về phía con chó khác.
Lần này những con chó khác đã có cảnh giác và chuẩn bị, nhìn thấy người đàn ông này giơ súng thì lập tức chạy đi tứ tán, vừa tránh né vừa vây quanh họ mà sủa.
Chúng nó sủa không ngừng nghỉ, ngay lập tức dẫn tới tiếng cộng hưởng của những con chó khác trong nhà. Dường như những con chó khác cũng cảm nhận được tĩn hiệu nguy hiểm trong âm thanh của chúng nó, nhao nhao sủa cùng.
“Hành động nhanh lên, tiếp tục như vậy sẽ quấy rầy người dân trong thôn gần đây đấy.” Kinh Hoan mặc áo khoác ngoài màu đen, đeo nón đen thấp giọng phân phó.
Một đám thuộc hạ đáp vâng rồi nhao nhao móc súng hơi ra, đồng thời bắt đầu đối phó mấy con chó sủa không ngừng bên cạnh.
Mấy con chó này đều từng được Trương Tiểu Lệ huấn luyện nên tốc độ né tránh nhanh đến đáng sợ, hoàn toàn không giống chó thường, tùy tùy tiện tiện đã bị bắt rồi.
Giữa lúc những người này đọ tốc độ với mấy con chó, dì Thôi đã cầm đèn pin đi tới. Bà ấy lo lắng đám chó gặp nguy hiểm bèn lập tức tuýt còi gọi chúng nó trở về.
Mấy con chó nghe thấy tiếng còi lệnh thì không ham chiến nữa, nhanh chóng chạy về hướng dì Thôi.
Dì Thôi cũng mau chóng đi lên vài bước bảo vệ chúng nó ở phía sau, cầm đèn pin sợ hãi hỏi: “Các người là ai? Mau đi đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới đây ngay.”
“Anh Hoan, nghe A Ngũ nói dường như cơ sở nhận nuôi này là do một cảnh sát hình sự mở, buổi chiều họ còn trông thấy cảnh sát hình sự kia.” Từ Mậu Sơn thấp giọng nói với Kinh Hoan.
“Ừ, cảnh sát muốn đến cũng cần có thời gian, nhanh chóng mang lũ chó đi trước khi cảnh sát tới.” Kinh Hoan nói.
Từ Mậu Sơn gật đầu, bảo với dì Thôi: “Biết điều thì trở về trong phòng đợi, giả vờ không nhìn thấy bất cứ điều gì. Bằng không đừng trách bọn tôi không khách sáo.”
Lần này Dì Thôi sợ đến mức chân mềm nhũn cả ra, bà ấy nào đã từng trải qua cảnh tượng như thế. Nhưng bà ấy được Trương Tiểu Lệ nhờ vả, không thể phụ sự tin tưởng của Trương Tiểu Lệ. Dù cho có sợ hãi hơn nữa cũng phải cố gắng gượng. Bà ấy lấy lại bình tĩnh, tận lực khiến âm thanh của mình không lộ vẻ sợ sệt, nói: “Chẳng lẽ các người còn dám gϊếŧ người sao?”
“Gϊếŧ ngươi thì đã sao, bà nghĩ rằng tôi không dám sao?” Một người đàn ông nói rồi đi lên phía trước hai bước, giơ súng hơi lên nhắm ngay dì Thôi.
Dì Thôi sợ đến biến sắc, nhất thời không dám nhúc nhích.
“Phi Bằng, không được đả thương người ta!” Kinh Hoan vừa thấy Thiệu Phi Bằng nhắm súng vào dì Thôi, lập tức mắng.
Thiệu Phi Bằng cố chấp nói: “Sư huynh, mụ đàn bà này vướng chân vướng tay. Em chỉ tạm thời khiến bà ta câm miệng mà thôi, anh biết súng này không bắn chết người được mà.”
“Hồ đồ, thuốc mê trong ống tiêm được điều chế tỉ lệ dựa theo thể chất của chó, ai biết dùng ở trên con người sẽ như thế nào. Ngộ nhỡ tổn hại đến tính mạng con người thì sao?” Kinh Hoan trầm giọng nói.
Thiệu Phi Bằng bị Kinh Hoan khiển trách vài câu, đành phải ngượng ngùng để súng xuống, lẩm bẩm câu: “Lòng dạ đàn bà!”
“Anh Hoan, để em đi đánh ngất bà ta. Anh yên tâm, em biết chừng mực.” Từ Mậu Sơn thấp giọng nói.
Kinh Hoan vẫn khá yên tâm về Từ Mậu Sơn, sau đó gật đầu đồng ý.
Từ Mậu Sơn bèn bước về hướng dì Thôi.
“Cậu muốn làm gì? Đứng lại, tới nữa tôi là hô lên đấy.” Dì Thôi sợ đến mức không còn sức để mà chạy, ngồi phệt mông xuống mặt đất. Thấy Từ Mậu Sơn không ngừng lại, bà ấy vội vàng lăn một vòng muốn chạy.
Từ Mậu Sơn thấy bà ấy muốn chạy thì ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt bà ấy, đưa tay nắm chặt lấy cổ tya bà ấy, một tay biến thành đao chém giơ lên thật cao, định đánh bà ấy một chưởng cho ngất.
Xoẹt!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay anh ta vừa muốn hạ xuống thì một luồng ánh sáng mạnh đột nhiên đâm vào mắt anh ta.
Từ Mậu Sơn nhắm mắt lại theo bản năng, dùng tay che ánh sáng mạnh ấy.
Dì Thôi nhân cơ hội đẩy Từ Mậu Sơn ra rồi đứng lên bỏ chạy, còn không quên gọi đám chó đi theo.
Lần này Từ Mậu Sơn không còn lòng dạ nào đuổi theo dì Thôi nữa, anh ta híp mắt, nhìn về hướng trước mặt qua kẽ ngón tay. Loáng thoáng trông thấy một đám người đang đi tới, chàng trai trẻ tuổi cầm đầu đó rọi đèn pin cường quang, chiếu cho anh ta không mở mắt nổi.
Kinh Hoan cũng bị đám người đột nhiên xuất hiện này làm cho cả kinh, sắc mặt ông ta nặng nề nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi đó: “Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của tôi?”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Sài Tuấn vâng lệnh của Hạ Mạt, vẫn luôn canh chừng theo dõi ở một nơi bí mật gần đó. Anh ta thấy Kinh Hoan dẫn một đám thuộc hạ vào đó bèn mau chóng dẫn người vào.
“Lời này nên để tôi nói trước mới phải. Tôi dẫn người ngồi ở chỗ này mấy giờ rồi, chỉ chờ lúc trời tối người yên sẽ ra tay đấy. Các người nửa đường chặn ngang thật không có đạo đức.” Sài Tuấn không tiện nói là đến giúp đỡ, bèn nói dối có cùng mục đích giống Kinh Hoan.
Kinh Hoan nghe vậy thì sửng sốt: “Các người cũng đến vì những con chó này?”
Sài Tuấn gật đầu, trầm giọng nói: “Được người nhờ vả thì hết lòng vì việc của người, hi vọng các người đừng gây cản trở trong đó, hại tôi thất tín với người ta. Tôi đã nhận tiền đặt cọc rồi, việc này không hoàn thành thì bảo Cửu Long Thập Bát Hội còn gì là mặt mũi nữa!”
“Cửu Long Thập Bát Hội? Các người là người của Cửu Long Thập Bát Hội!” Từ Mậu Sơn nghe vậy thì trợn mắt cả kinh, nhanh chóng trở về bên cạnh Kinh Hoan, thấp giọng nói: “Anh Hoan, sao trùng hợp thế, Cửu Long Thập Bát Hội cũng nhận việc giống chúng ta?”
Kinh Hoan cũng đang lấy làm lạ về việc này, tuy thiên hạ to lớn, chuyện trùng hợp không chỗ nào không có. Nhưng cũng không có chuyện trùng hợp đến vậy, khiến ông ta cảm thấy người này có chỗ nào đó bất thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.