Hoàng Tử Hiên ạn lời, không chỉ có da mặt dày hơn, mà lời nói cũng sắc bén hơn. Lẽ nào cái này cũng có thể truyền nhiễm sao? Cô có học được cái gì tốt không hả?
Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất phiền muộn, vì sao lúc còn trẻ ba anh ở chung với bốn người đẹp khác, có thể gặp được một hội các bác gái hiền lành biết nấu cơm. Mà mẹ kế của anh tuy không biết nấu nhưng cũng nỗ lực tiến lên, sau này bà ấy nấu cơm rất ngon. Còn mẹ anh tuy không hay nấu cơm, nhưng cơm bà ấy nấu cũng không chê được.
Nhưng bây giờ nhìn ba người đẹp đang trọ ở nhà mình, không hề thua kém gì những người trước kia của ba. Thế mà bọn họ lại không biết nấu cơm, cũng không chịu học, có tinh thần học tập như mẹ kế của anh cũng được mà. Đến cả một người như mẹ kế của anh còn học được, làm gì có chuyện ba người bọn họ không học được. Nhưng người ta lại không có ý định học, không thèm học luôn.
Ôi, đúng là mỗi người mỗi số, so sánh với ba anh, anh sống không tốt bằng. Quen ba bà cô này, anh chẳng khác gì bảo mẫu.
Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt hoàn toàn không có bưu kiện cần gửi hay cuộc gọi quan trọng nào, các cô chỉ không muốn hỗ trợ trong phòng bếp thôi. Bọn họ về phòng làm chút việc linh tinh gϊếŧ thời gian, khoảng chừng một tiếng sau, hai người tính toán có lẽ cơm đã xong xuôi, đều ăn ý đi xuống nhà.
Từng mùi hương mê người chui vào khoang mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401224/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.