Chương trước
Chương sau
“Má nó ai nhận thua, ai muốn quỳ xuống trước cô chứ.” Người đàn ông nghe vậy lập tức giận dữ.
Giang Y Y cười khanh khách: “Đúng đúng đúng, không phải anh, đều không phải là anh, nhất định là vừa nãy chúng tôi đều xuất hiện ảo giác rồi.”
“Ha ha ha…” Những người khách vừa nghe thấy lời này thì đều nhao nhao cười.
Người đàn ông bị mọi người chế giễu đến mặt đỏ tía tai, vươn cổ nói: “Là do vốn dĩ sàn nhà mấy người quá trơn, tôi chỉ không cẩn thận trượt chân mà thôi.”
“Ha ha ha…” Giang Y Y nghe vậy thì ôm bụng cười sằng sặc, ôm bụng cười nghiêng ngã: “Cớ mà anh tìm tôi cho chín mươi chín điểm, thiếu một điểm là vì sợ anh quá kiêu ngạo.”
“Ha ha ha…” Vốn đã đủ buồn cười rồi, nhưng Giang Y Y lại nói như thế, làm mọi người càng cảm thấy buồn cười hơn. Cớ nát như vậy mà cũng nói cho được, thật sự là quá đủ rồi.
Mặt người đàn ông đỏ lên, vừa giận vừa thẹn, nhưng hắn ăn nói vụng về, cũng không thể nói lại cái miệng nhỏ của Giang Y Y. Hắn lập tức quát lớn: “Nói nhiều như vậy có rắm thì dùng đi, xem chiêu thật sự dưới bàn tay tôi đây.”
“Y Y cẩn thận, dùng cách mà con thường làm, đừng đánh chính diện.” Nhìn thấy người đàn ông ngóc đầu trở lại, ba Giang lập tức chỉ điểm.
Giang Y Y nghiêm túc gật đầu, mắt nhìn người đàn ông lại nâng nắm đấm lên, đã nghĩ xong làm thế nào để mà ứng phó.
Nghe thấy câu ba Giang nói, Hoàng Tử Hiên liếc mắt đánh giá cao ông lão này hơn, xem ra là anh coi thường ba Giang rồi. Người ba này của Giang Y Y không hề đơn giản nha.
Nghĩ tới đây, Hoàng Tử Hiên cũng muốn nhìn xem rốt cuộc thì thực lực của Giang Y Y đến thế nào, cho nên không tiếp tục ra tay giúp cô ấy nữa.
Đã không có Hoàng Tử Hiên âm thầm cản trở, đương nhiên lần này người đàn ông sẽ không lại “Trượt chân” té ngã nữa. Nắm đấm của hắn thành công áp sát Giang Y Y, mà Giang Y Y cũng không ngồi chờ chết, dáng người mảnh mai ngửa ra sau, hai tay xoay ngược chống đất, mượn sức dưới đất nhấc eo lên, mũi chân thuận thế nhấc lên, chân móc lên đá về phía cằm của người đàn ông.
Người đàn ông thấy vậy thì lập tức đổi chiêu, giơ cánh tay không làm gì kia đặt ở trước ngực, hai tay y như một cái kéo, răng rắc kẹp lấy cẳng chân của Giang Y Y, muốn dùng sức vặn một cái.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đầu Giang Y Y vốn hướng xuống dưới bỗng nhiên lộn người, nửa người trên đột nhiên vụt dậy từ dưới mặt đất, đôi tay trắng như phấn dùng sức đánh về phía đầu người đàn ông.
Người đàn ông hơi kinh hãi, nghiêng đầu né tránh theo bản năng, cũng đồng thời dùng sức vung hai chân Giang Y Y ra.
Vèo!
Đôi bàn tay trắng như phấn của Giang Y Y còn chưa tới thì thân thể mềm mại đã bị một nguồn lực mạnh quăng ra ngoài.
Nguồn lực này rất mạnh, sau khi cả người Giang Y Y bị quăng đi thì đập vào cái bàn. Tất cả mọi người đứng xem đều ầm thầm lộp bộp một cái, nghĩ thầm lần này xong rồi, đây không thể nào quăng gãy xương rồi đó chứ.
Sắc mặt Hoàng Tử Hiên cũng thay đổi, trong lòng thầm hối hận. Rõ ràng biết thực lực Giang Y Y quá yếu, mà anh còn một hai muốn thử cô ấy. Bây giờ xong rồi, Giang Y Y bị quăng chắc chắn phải bị nội thương luôn rồi.
Nhưng mà sự hối hận vừa mới xuất hiện trong lòng, thì trong tầm mắt đã xuất hiện một cảnh tượng làm anh vô cùng ngạc nhiên. Chỉ thấy Giang Y Y bị quăng ra ngoài không như dự kiến là bị đập vào bàn, mà là rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra. Nhuyễn kiếm kia được cô ấy mở xoẹt ra, mũi kiếm hướng xuống, cắm cạch vào mặt bàn.
Trong nháy mắt nhuyễn kiếm bị cong thành 90 độ, mà Giang Y Y đã mượn lực ngăn cản của nhuyễn kiếm này, cả người xoay tròn 360 độ giữa không trung, cuối cùng “Độp” một tiếng, vững vàng đứng vững trên mặt đất.
Một loạt động tác này chỉ xảy ra trong vòng mấy giây, mãi cho đến khi nhìn thấy Giang Y Y vững vàng rơi xuống mặt đất, mọi người cũng còn chưa tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc và bất ngờ. Trường hợp đoán trước vốn không hề xảy ra, trái lại bị Giang Y Y đảo ngược, thay đổi này quá kịch tính rồi, quả thật giống y như là đang đóng phim vậy.
Trong nhóm bọn họ có rất nhiều người ngày nào cũng tới ăn sủi cảo, cũng hết sức quen thuộc với ba con nhà họ Giang. Nhưng biểu hiện ngày hôm nay của hai ba con lại làm bọn họ mở rộng tầm mắt. Bọn họ vậy mà lại không biết, đôi ba con này lại biết võ thuật.
Nhất là Giang Y Y, cao gần 1m7 nhưng mà cân nặng vẫn chưa tới 50 kg, trông cả người mềm mại yếu đuối, không ngờ ấy vậy mà lại lợi hại như vậy. Nói ngay đến cú xoay tròn trên không trung vừa nãy, quả thật quá là lóa mắt luôn, quá tinh ranh.
Cho dù là Hoàng Tử Hiên, vào giây phút này cũng phải nhìn Giang Y Y bằng con mắt khác. Giang Y Y có thể chuyển nguy thành an là điều mà anh tuyệt đối không thể đoán trước được. Mà vũ khí chuyển nguy thành an còn là một thanh nhuyễn kiếm, đây lại càng làm cho Hoàng Tử Hiên hết sức kinh ngạc.
Hoàng Tử Hiên thấy rất rõ, Giang Y Y rút nhuyễn kiếm kia ra từ bên hông. Trước đó lúc anh ở trên tàu điện ngầm đã ôm nửa eo của Giang Y Y, ngoại trừ cảm giác trên eo cô ấy có thắt lưng ra thì hoàn toàn không có cảm giác được sự tồn tại của nhuyễn kiếm.
Cho dù nhuyễn kiếm có mềm mại đến đâu, nhưng giấu ở eo thì cũng sẽ lộ ra. Ấy vậy mà Hoàng Tử Hiên lại không đụng thấy, vậy thì chỉ có thể nói, là thứ mà anh tưởng là thắt lưng trước kia, thật ra chính là nhuyễn kiếm.
Đây chắc là nhuyễn kiếm chế tạo theo hình thức ám khí, lúc bình thường không cần thì quấn ở trên eo như thắt lưng, lúc cần dùng thì chỉ cần ấn vào chốt mở ám khí, thắt lưng lập tức có thể tự động mở ra, trở về trạng thái ban đầu là một thanh nhuyễn kiếm.
Ám khí tinh xảo như thế, không phải là thứ mà một thợ thủ công bình thường có thể thiết kế ra được. Theo Hoàng Tử Hiên biết, phóng tầm mắt nhìn giới tu võ, sợ là chỉ có những quái tài ở Mai Hoa môn mới có thể thiết kế ra ám khí tinh xảo như thế này.
Một ám khí ra từ Mai Hoa môn, cũng không phải là giá cả bình thường có thể mua được. Với một gia đình kinh doanh một tiệm ăn nhỏ như nhà Giang Y Y, tuyệt đối không thể mua nổi ám khí như vậy. Vậy thì thật kỳ lạ, thanh nhuyễn kiếm này của Giang Y Y, là ai cho cô ấy?
“Một thanh nhuyễn kiếm tốt!” Lúc này ngay cả người đàn ông khi nhìn thấy Giang Y Y đột hiên từ đâu rút thanh nhuyễn kiếm, cũng không nhịn được tán thưởng một câu.
Giang Y Y lạnh lùng hừ một tiếng, cổ tay trắng ngần xoay tròn, ánh kiếm sắc bén chỉ về phía người đàn ông: “Nếu còn không cút đi thì đừng trách tôi ức hiếp anh.”
“Ha ha ha…” Người đàn ông nghe vậy thì cười to, xem thường nói: “Kiếm này đúng là một thanh kiếm tốt, chỉ tiếc là nếu vào tay cô thì cũng khó phát huy một phần mười khả năng của nó. Tôi thấy nó theo cô thì đúng là phí phạm của trời, không bằng tặng tôi đi.”
“Hừ, có bản lĩnh thì tới cướp đi.” Giang Y Y cũng không nhiều lời, vung nhuyễn kiếm lên, bổ về phía người đàn ông.
Người đàn ông hoàn toàn không thèm để Giang Y Y ở trong mắt, lần quỳ xuống lúc trước chỉ là sai lầm mà thôi. Lần này hắn sẽ không để xuất hiện sai lầm này nữa, đối mặt với nhát kiếm đến kia của Giang Y Y, trong mắt hắn lộ ra vẻ tham lam, đây đúng là một thanh kiếm tốt nha.
Hoàng Tử Hiên thấy Giang Y Y chủ động phát động tấn công, mặc dù trong tay có thêm nhuyễn kiếm, thế nhưng anh cũng không dám lơ là nữa.Anh lập tức bốc một hạt đậu phộng từ trên bàn lên, định xem xét đúng thời cơ thì mới xuống tay.
Cổ tay trắng ngần của Giang Y Y xoay ngược lại, ánh kiếm đã bổ về phía người đàn ông. Người đàn ông cười khinh thường, không thèm né tránh mà lại chạy lên trước hai bước, sau đó nhảy vọt lên không trung, nội kình dưới chân bộc phát, ầm ầm đá về phía tay cổ tay của Giang Y Y.
Cho dù là người không biết võ công xung quanh cũng có thể nhìn ra, một cước này của người đàn ông ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn. Thêm nữa là tốc độ nhanh đến kinh người, bọn họ cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng chân vụt qua trước mắt.
Lúc nhìn thấy một cước này, mọi người không khỏi lo lắng thay Giang Y Y lần nữa. Cú xoay người trên không trung vừa nãy của Giang Y Y đúng là điên cuồng đến quá lóa mắt và tinh ranh, nhưng nói cho cùng thì nó cũng chỉ đẹp mắt mà thôi, rốt cuộc có thể dựa vào vũ khí đối phó người đàn ông hay không thì vẫn là chuyện khác.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, chân người đàn ông đã tới trước mặt Giang Y Y. Mọi người đồng loạt nín thở tập trung tinh thần, gắt gao nhìn vào cái chân nhanh đến không thấy rõ cái bóng
Vèo!
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên bấm tay búng một cái, một hạt đậu phộng với tốc độ nhanh hơn bay đi.
Bóc!
Lại là một tiếng động có thể xem là không đáng kể vang lên, cẳng chân của người đàn ông tê rần lần nữa. Cái chân chứa đầy nội kình kia đột nhiên giống như quả bóng cao su xì hơi, tốc độ cũng bỗng nhiên bị đình trệ.
Giang Y Y hơi sững sờ, vốn dĩ cô ấy định lấy cứng đối cứng với người đàn ông, cho dù hắn có thể đá mình một cước thì cô ấy cũng nắm chắc rằng có thể đâm một kiếm. Thế nhưng ngay lúc cô ấy chuẩn bị phát lực, động tác chân của người đàn ông dường như đột nhiên chậm lại rồi thoáng ngừng lại. Ngay trong lúc ngây người này, bỗng nhiên Giang Y Y kịp phản ứng, thừa dịp vấn đề này muốn lấy mạng hắn. Lúc này không đánh thì còn chờ đến bao giờ.
Lúc trong lòng nghĩ đến những điều này, người cũng đã cùng lúc di chuyển rồi. Chỉ thấy toàn thân cô ấy nhảy lên tại chỗ, đột nhiên vụt lên từ trên mặt đất, nhảy cao nửa mét, đồng thời nhấc hai chân dài của mình lên, đá cao qua đỉnh đầu của người đàn ông.
Mịa nó! Chân này cũng quá dài rồi đi.
Đang lúc ánh mắt của mọi người mở to hết sức, phần eo Giang Y Y hạ xuống, rót toàn bộ sức mạnh toàn thân vào đùi phải, gót chân bộp một cái dừng lại trên bả vai của người đàn ông.
Lúc này người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn ngã từ không trung xuống, nhưng sau khi Giang Y Y bổ một cái trên bả vai, cả người hắn bị một sức mạnh rất lớn đá từ giữa không trung rớt xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.