Sau khi Kim Kỵ Dung mang Hoàng Tử Hiên đi cũng không có nơi nào khác để đi, anh ta vừa mới đến Long Thành, còn chưa tìm chỗ để dừng chân, vì vậy chỉ có thể cõng Hoàng Tử Hiên đến khách sạn ở. Cũng may người ở quầy lễ tân không có nghi ngờ Hoàng Tử Hiên là một người hôn mê bất tỉnh nửa sống nửa chết, bằng không chắc chắn họ sẽ không đồng ý nhận người.
Kim Kỵ Dung cũng không chắc chắn được là lúc nào thì Hoàng Duệ sẽ tới đây. Anh ta thuê một căn phòng, sau đó để Hoàng Tử Hiên nằm yên ổn trên giường, rồi anh ta gửi cho Hoàng Duệ một cái tin nhắn, nói cho anh biết địa chỉ và số phòng của khách sạn. Sau đó buồn chán ngồi xem TV chờ đợi.
Nhoáng một cái đến nửa đêm, trong lúc đó Kim Kỵ Dung đã kiểm tra tình hình của Hoàng Tử Hiên vài lần, chỉ tiếc là anh vẫn không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài, càng không phải nói đến việc tỉnh lại, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cả.
Tình hình này có vẻ không lạc quan, nhưng Kim Kỵ Dung vừa nghĩ tới Hoàng Duệ đang trên đường đến đây liền không còn lo lắng như vậy nữa. Sau khi nghĩ thông, Kim Kỵ Dung tắt TV, đứng lên duỗi người.
Ọt ọt… Ọt ọt…
Bụng truyền đến một tiếng vang kháng nghị, Kim Kỵ Dung sờ sờ cái bao tử khô quắt của mình, muốn đi ra ngoài ăn tối nhưng lại lo lắng ném Hoàng Tử Hiên ở khách sạn một mình không ổn. Suy nghĩ một chút anh ta quyết định bấm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401157/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.