“Anh về rồi à.” Trương Tiểu Lệ thấy Hoàng Tử Hiên trở về, cơn buồn ngủ vơi đi một nửa, vội vàng đứng lên hỏi: “Bắt được người chưa?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Sao cô còn chưa ngủ, mau đi ngủ đi.”
“Thân thủ anh mà không đuổi kịp gã?” Trương Tiểu Lệ hoài nghi xoay quanh Hoàng Tử Hiên hai vòng, tỉ mỉ nhìn anh một chút, cái mũi giống như chó con hít hà mấy cái.
Hoàng Tử Hiên cũng kỳ quái ngửi quần áo trên người: “Cô ngửi cái gì, trên người tôi không có mùi phụ nữ đâu.”
“Ai ngửi cái này.” Trương Tiểu Lệ nguýt anh một cái: “Không phải anh gϊếŧ hắn rồi chứ?”
“Không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, cảnh sát Trương, tôi là một công dân tốt đấy.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười phủ nhận.
Trương Tiểu Lệ nghiêm túc đánh giá vẻ mặt anh, thấy anh không có dáng vẻ chột dạ mới khẽ nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu như để tôi biết anh gϊếŧ người, tôi sẽ bắt anh về cục cảnh sát tiếp nhận chế tài của pháp luật.”
“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên búng trán cô ta một cái, lấy hơi nói: “Cô không cần ngủ, nhưng tôi thì có đấy.”
Nói xong, anh vòng qua cô ta chạy lên lầu.
Trương Tiểu Lệ quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi, chờ anh lên lầu mới đi khóa cửa biệt thự, sau đó mới trở về phòng đi ngủ.
Giày vò cả ngày khiến Trương Tiểu Lệ mệt mỏi, vừa trở về phòng đã ngã xuống giường ngủ mất. Giấc ngủ này vô cùng yên tâm, mãi đến khi đồng hồ sinh học điểm sáu giờ rưỡi, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401066/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.