“Là không thích hay là mua không nổi.” Không ngờ Diệp Cảnh Lam đã không so đo tính toán với cô gái vừa mở miệng cạnh khóe khi nãy, mà chị ta còn được đằng chân lâng đằng đầu.
Diệp Cảnh Lam cau mày một cái: "Thưa chị, xin chị hãy nói chuyện lịch sự một chút, tôi mua hay không mua hình như đâu có liên quan gì đến chị!”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi được! Tôi vốn dĩ rất thích kiểu dáng này, nhưng mà cái cuối cùng lại bị cô đem đi thử rồi, vừa nghĩ tới bộ đồ này bị loại người như cô mặc thử, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn đấy.” Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục buông lời cay nghiệt.
“Chị…” Diệp Cảnh Lam tức giận: “Chị nói như vậy thật khó nghe, người nghèo chúng tôi thì sao nào, người nghèo thì không thể vào cửa hàng thời trang thử quần áo sao? Cửa hàng này có quy định chỉ cho người giàu vào thôi sao?”
Bị Diệp Cảnh Lam mắng hai câu, người phụ nữ kia cứng họng, đùng đùng nổi giận quay sang quát nhân viên bán hàng: “Cửa hàng của các cô bị sao vậy hả, sao lại có thể cho loại đàn bà chanh chua đanh đá này vào đây, thật là hạ thấp khiếu thẩm mỹ của chúng ta. Lần sau mà còn như thế này nữa thì tôi sẽ không đến đây mua nữa đâu đấy!”
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì cảm thấy khó xử, quản lý đã quy định bọn họ phải đối xử với khách hàng một cách bình đẳng, cho dù họ mua hay không mua thì đều không thể xem thường khách hàng được. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401055/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.