Chương trước
Chương sau
Còn hai lần xuất hiện trước đó, lần đầu tiên là sau khi cô của anh phát mình ra, đã thả nó đến Đông Doanh để thử nghiệm hiệu quả. Lần đó chơi hơi lớn, cuối cùng rút về không phải vì cô của anh chơi đủ rồi, mà vì người cầm quyền Đông Doanh đã đến tìm người cầm quyền Hoa Hạ, sau đó người cầm quyền Hoa Hạ lại đến tìm bà già nhà anh, ông ấy mới bảo cô anh rút về.
Còn công ty Inmeiner lần đó, chỉ vì đắc tội với anh trai Hoàng Tử Hiên, bị anh ta thả ra để dạy dỗ Inmeiner vì không giữ lời hứa. Còn lần thứ ba này, chỉ vì xả giận cho Lê Mỹ Gia mà thôi.
“Nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu kìa, chắc chắn chính là cậu. Hoàng Tử Hiên, cậu giỏi lắm, không ngờ lại che giấu sâu như vậy.” Chu Tử dùng sức đấm Hoàng Tử Hiên một quả, nói.
“Khi về tôi sẽ giải thích rõ việc này cho hai người, bây giờ tôi đi bắt trộm trước đã, việc còn lại giao cho mọi người.” Hoàng Tử Hiên nói xong, thì gõ phím Enter, chỉ trong nháy mắt tòa thành trên màn hình đã biến mất.
Lúc này, ở trong phòng khách sạn, trên máy tính của hacker đột nhiên xuất hiện một tòa thành, trên đỉnh tòa thành còn xuất hiện bốn chữ lớn: Thành chủ giá lâm.
Thình thịch!
Nhìn thấy bốn chữ “Thành chủ giá lâm” này, hacker lập tức bị dọa ngã lăn ra đất, cả người run rẩy.
“Cậu làm cái gì thế, gặp quỷ à.” Lê Phi Long và Lâm Tử An khó hiểu nhìn hacker bị dọa sợ đến mức sững sờ.
“Thành, thành chủ, thành chủ giá lâm.” Ngón tay Hacker run rẩy chỉ vào màn hình.
“Thành chủ giá lâm cái gì, tôi còn là hoàng đế giá lâm đây.” Lê Phi Long nói xong thì nhìn về phía màn hình máy tính, vừa nhìn thấy tòa thành trên màn hình, anh ta cũng hoảng sợ: “Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Xuất hiện từ lúc nào?”
Hacker nuốt nước bọt nói: “Đây là Thành chủ giá lâm, là một loại virus không có cách phá giải. Chỉ cần nó vừa xuất hiện, những nơi nó đi qua không có hệ thống nào không tê liệt. Lần này xong rồi, hệ thống hacker của tôi chắc chắn sẽ bị cắn nuốt. Xong rồi xong rồi, cần câu cơm của tôi cũng mất rồi.”
Lâm Tử An nghe thấy thế không tin hỏi lại: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Các anh thì hiểu cái gì, trong giới hacker, uy lực của thành chủ giá lâm tương đương với bom nguyên tử. Các anh đắc tội với ai chẳng được, vậy mà lại đi đắc tội với người lợi hại như vậy. Tôi cũng bị các anh hại thảm rồi, nếu biết trước sẽ gặp phải thành chủ giá lâm, cho dù các anh có trả nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không làm.” Hacker hối hận xanh cả ruột, lần này đúng là tiền mất tật mang.
Sau khi Lê Phi Long và Lâm Tử An nghe xong những lời này, sắc mặt cũng có chút thay đổi, bọn họ đâu biết trong lĩnh vực này Tần cũng lợi hại như thế. Có điều qua chuyện lần này, bọn họ không thể không lần nữa đánh giá lại giá trị võ lực của Hoàng Tử Hiên.
Rầm rầm!
Giữa lúc hai người còn đang nhìn nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng rầm rầm, sau đó cửa phòng bị người ta đá văng ra.
“Hoàng Tử Hiên!” Sau khi Lê Phi Long và Lâm Tử An nhìn thấy người đến là Hoàng Tử Hiên, bọ họ đều bị dọa vội vàng lui về phía sau một bước.
Hoàng Tử Hiên đánh ngã hai gã vệ sĩ đang đứng canh cửa, sau đó phá cửa, cười tủm tỉm đi về phía hai người kia.
“Mày, mày… Sao mày biết chúng tao đang ở chỗ này?” Lê Phi Long sợ hãi cầm lấy chiếc bình hoa trên bàn che trước người.
“Đương nhiên là nhờ vị hacker mà chúng mày mới đến nói cho tao biết rồi.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên bàn nói.
Lâm Tử An và Lê Phi Long nghe thấy thế, đều giận dữ trừng mắt với tên hacker kia: “Vậy mà mày lại cùng hội cùng thuyền với nó.”
“Không phải, tôi không nói cho anh ta, tôi…” Hacker cố gắng giải thích, sau đó mới phản ứng lại: “Tôi biết rồi, chẳng trách rõ ràng anh có thể giải quyết nhanh gọn virus của tôi, vậy mà lại cố ý quanh co, hóa ra là để truy tung tìm ra tín hiệu định vị.”
“Coi như không quá ngốc.” Hoàng Tử Hiên nghe thấy cuối cùng anh ta cũng nghĩ ra, thì cười hì hì nói.
“Rốt cuộc anh… Anh là ai? Nick name là gì? Tín hiệu của tôi bao chùm mấy nghìn mét xung quanh khu vực này, sao anh có thể xác định được vị trí tín hiệu chính xác chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?” Hacker trừng mắt khiếp sợ hỏi.
Hoàng Tử Hiên sa sầm mặt xuống: “Mày còn chưa xứng biết tên tao, có chút tài mọn còn không biết xấu hổ mang ra gây sự chú ý, tao thấy xấu hổ thay cho mày.”
Hacker đỏ mặt, chuyện này có thể trách anh ta quá cùi bắp sao, rõ ràng là do đối phương quá lợi hại mà.
“Cầm đồ của mày cút đi, sau này nếu để tao biết mày còn tiếp tục làm thuê cho bọn họ, thành chủ giá lâm sẽ không chỉ phá hủy mỗi hệ thống hacker của mày đâu.” Hoàng Tử Hiên trầm giọng cảnh cáo.
Hacker bị dọa liên tục gật đầu, nhanh chóng bò xuống dưới bàn, cầm lấy máy tính và các thiết bị khác, nhét toàn bộ vào ba lô, rồi cuống cuồng chạy rốn.
Tên hacker kia vừa đi khỏi, Hoàng Tử Hiên đã nắm chặt tay thành nắm đấm đi về phía Lâm Tử An và Lê Phi Long.
Rắc rắc rắc…
Tiếng khớp xương bị Hoàng Tử Hiên bóp vang lên trong căn phòng, Lâm Tử An và Lê Phi Long bị dọa không ngừng lui về phía sau, mãi cho đến khi lui tới góc tường không thể lui được nữa, bọn họ mới đánh bạo uy hiếp: “Hoàng Tử Hiên, mày đừng xằng bậy, tao cảnh cáo mày, gϊếŧ người là phạm pháp đấy.”
“Ai nói tao muốn gϊếŧ chúng mày?” Hoàng Tử Hiên dừng chân trước người bọn họ.
Hai người sửng sốt, Lâm Tử An giật mình nói tiếp: “Đánh người cũng là phạm pháp, ác ý xâm hại an toàn thân thể người khác, tao có thể kiện mày, với năng lực của nhà họ Lâm tao, chắc chắn có thể kiện mày ngồi tù.”
“Đúng vậy, kiện cho mày ngồi tù, cho mày đi ăn cơm ngục.” Lê Phi Long lập tức gật đầu phụ họa.
“Có phải chúng mày hiểu lầm gì đó hay không? Tao chưa hề nói muốn đánh chúng mày.” Hoàng Tử Hiên khoanh tay, vẻ mặt như muốn hỏi tao nói ra lời ấy khi nào.
“Hả? Mày không đánh chúng tao?” Lê Phi Long bất ngờ há hốc miệng.
Lâm Tử An vừa nghe thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Hoàng Tử Hiên không đánh người, vậy thì chuyện gì cũng dễ nói. Lần trước một quả bóng của Hoàng Tử Hiên đã đánh anh ta nằm trên giường vài ngày, hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy bụng đau.
“Đánh chúng mày tốn quá nhiều sức lực, đồ ăn sáng tao mất tiền mua, không muốn lãnh phí trên người chúng mày.” Hoàng Tử Hiên dựa vào bàn, cười tủm tỉm nói.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đều là người văn minh, người văn minh nên làm chuyện văn minh, chuyện đánh đấm rất mất giá, chỉ có đám nông dân chân đất mới thích làm chuyện đó thôi.” Lê Phi Long vội vàng nịnh nọt.
Tuy rằng Lâm Tử An không mở miệng xin tha, nhưng cũng không muốn bị đánh, anh ta không dám nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa.
“Đúng lắm, chỉ có đám nông dân chân đất mới thích đánh nhau. Người văn minh như tao chỉ cần nhìn là được rồi. Vậy thì hai chúng mày bắt đầu đi.” Hoàng Tử Hiên gật đầu, giọng nói đầy thâm ý khiến hai người kia sửng sốt: “Bắt đầu cái gì?”
“Bắt đầu tự mình đánh mình.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh nói: “Tao cho chúng mày hai lựa chọn. Một, tao đánh chúng mày. Hai, chúng mày tự mình đánh mình, hoặc là đánh lẫn nhau cũng được. Chúng mày chọn một hay là chọn hai?”
Lâm Tử An và Lê Phi Long đều rùng mình, mẹ nó, nói đến nói đi vẫn phải chịu đòn, chẳng qua là đổi sang cách khác, con mẹ nói lời này khác gì đánh rắm.
“Nếu chúng mày không chọn được, thì để tao chọn giúp.” Hoàng Tử Hiên xoa xoa tay đứng dậy, vặn cổ nói: “Dù sao vốn dĩ tao chính là nông dân chân đất, dân quê lực tay vô cùng lớn, đến lúc đó nếu đánh chúng mày gãy xương nằm trên giường nằm vài tháng, cũng đừng trách tao nhé.”
“Không cần, mày đừng tới đây.” Lâm Tử An đã từng nếm mùi đau khổ dưới tay Hoàng Tử Hiên một lần, vừa thấy Hoàng Tử Hiên muốn ra tay, anh ta đã bị dọa kêu lên một tiếng.
“Tao không tới đó thì đánh chúng mày thế nào?” Hoàng Tử Hiên cười hì hì: “Yên tâm, tao sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút.”
Nhìn thấy vẻ mặt phúc hậu vô hại kia của Hoàng Tử Hiên, Lâm Tử An không nói hai lời, lập tức giơ tay tát cho Lê Phi Long một cái.
Bốp!
Lê Phi Long bị một bàn tay của Lâm Tử An tát ngốc, ôm khuôn mặt nóng rát nhìn về phía anh ta: “Cậu chủ Lâm, cậu…”
“Đừng nói gì, đánh tôi.” Lâm Tử An ra hiệu cho anh ta câm miệng.
“Gì? Đánh cậu?” Lê Phi Long choáng váng, anh ta không nghe lầm chứ, có phải Lâm Tử An đã bị Hoàng Tử Hiên dọa choáng váng rồi không? Vậy mà lại đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng như thế.
“Chẳng lẽ anh muốn bị anh ta đánh sao? Tôi không thể tự ra tay đánh mình được, chúng ta đánh nhau đi.” Lâm Tử An thúc giục, dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác, giảm thương tổn đến mức thấp nhất mới là cách làm của người thông minh.
Lê Phi Long vừa nghe thấy Lâm Tử An nói thế đã hiểu ngay, sau khi cân nhắc một chút cảm thấy cách làm của Lâm Tử An rất thông minh. Nếu như để Hoàng Tử Hiên ra tay, trăm phần trăm bọn họ sẽ phải làm người tàn phế mấy tháng. Anh ta nhưng không muốn nằm trên giường mấy tháng đâu, đến lúc đó ngay cả phụ nữ của không thể chơi được.
Nghĩ vậy cho nên, Lê Phi Long không chút do dự cho Lâm Tử An một cái tát.
Lâm Tử An đau đớn hít hà một tiếng: “Con mẹ nó anh không biết đánh nhẹ chút à?”
Nói xong tay cũng vung lên đánh trả lại một cái, trong nháy mắt trên mặt Lê Phi Long đã có thêm vài dấu vết năm đầu ngón tay.
“Còn nói tôi, cậu đánh nhẹ sao?” Lê Phi Long vung tay đánh lại.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng vả mặt bôm bốp không ngừng vang lên trong căn phòng, chỉ một lát sau hai người đều bị đối phương đánh cho nổi giận, trực tiếp dùng nắm đấm.
Bụp bụp! Bụp!
Thấy bọn họ lao vào đánh nhau, anh cho tôi một quyền, tôi trả anh một cước. Khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên nở nụ cười giễu cợt, vừa cười vừa chỉ huy: “Ui da, Lê Phi Long, anh ngốc à, tay trái của anh để không làm gì, đánh anh ta đi chứ. Còn Lâm Tử An nữa, mày đúng là ngu thật, chân phải đá lên đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.