“Hì hì, nể tình anh khen tôi như vậy, tôi có thể tha cho các anh một mạng, các anh đi đi.” Tâm trạng Tần Mạc rất tốt, nên hào phóng xua tay.
Trương Luân nghe thấy thế lại càng muốn phun máu, thằng này đang nói cái gì vậy, ai tha cho ai một mạng? Hiện giờ rốt cuộc ai nhiều người hơn? Có phải thầy dạy toán của cậu ta chết sớm, chưa kịp dạy cậu ta đếm số không?
“Người khác có thể đi, nhưng người này tôi muốn tự tay làm thịt anh ta.” Hạ Mạt nghe thấy Tần Mạc nói định thả người, cô ta lập tức chỉ và Trương Luân oán hận nói.
Trương Luân nghe xong thì giận giữ, rống lên: “Đồ điếm thối, Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào. Nếu mày đã muốn chết như vậy, thì tao sẽ thành toàn cho mày. Các anh xông lên gϊếŧ cô ta cho tôi, và cả thằng trai bao của cô ta nữa.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Trương Luân, bốn người tu võ ngoại gia kia không tiếp tục cứ thế xông lên giống lần thứ nhất, bọn họ nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lóe lên vẻ do dự. Không có cách nào cả, ai bảo trước đó uy lực của ba mảnh lá cỏ lau do Tần Mạc ném ra quá kinh khủng, khiến bọn họ kiêng kị chứ. Cho dù bọn họ đồng loạt xông lên hết, cũng chưa chắc đã là đối thủ của một người tu võ nội gia.
Đứng trước sống chết, dù là ai cũng sẽ do dự. Huống chi bọn họ chỉ là người nhận tiền làm việc, không hề có lòng trung thành với Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401037/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.