Lần này, Lê Mỹ Gia khó mà giữ được bình tĩnh nữa. Trịnh Dũng Hạo nói rất đúng, Hoàng Tử Hiên đã làm được chuyện mà trong trăm mét này chẳng có ai làm được!
“Đậu xanh! Tôi không hoa mắt đấy chứ? Anh tiếp được bóng rồi sao?” Tiền vệ trái ngoài quay đầu nhìn Hoàng Tử Hiên với nét mặt hoảng sợ.
Hoàng Tử Hiên đưa tay lên, trong bàn tay rõ ràng có một quả bóng chày màu trắng nằm đó.
“Mẹ nó, chó chết!” Tiền Vệ trái ngoài sân lập tức đứng dậy: “Anh làm sao vậy? Chẳng phải anh nói mình không giỏi trò này à? Anh đang đùa chúng tôi đấy sao? Như anh mà còn bảo là không giỏi lắm, vậy chúng tôi đánh cái beep gì nữa!”
“Ừm… Nếu tôi nói trước nay mình chưa từng chơi bóng chày, anh có tin không?” Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi.
“Tôi tin anh mới lạ đấy!” Tiền Vệ trái ngoài đứng lên cười thật to: “Sướng quá đi thôi, đội của Tôn Nhất Hoa bị cậu pickup hết hai lần. Cảm giác này nó sướng mẹ gì đâu ấy, trước kia chúng tôi toàn bị gã đàn áp, cuối cùng hôm nay cũng được trở mình!”
Hoàng Tử Hiên xấu hổ mà bật cười: “May mắn, may mắn ấy mà.”
“Đừng có khiêm tốn, một lần có thể là may, nhưng hai lần còn may thế nào nữa?” Người này, mấy cầu thủ phòng ngự khác hay là cầu thủ chạy, đều không bao giờ… tin là Hoàng Tử Hiên ăn được bóng nhờ may mắn nữa.
Nghe được lời tán thưởng phía bên kia, biểu cảm của Tôn Nhất Hoa ngày càng trở nên khó nhìn hơn. Vốn là anh ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401005/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.