12
Ngày hôm sau, Cố Kim Nghiễn ngay lập tức lôi kéo tôi công khai tuyên bố chủ quyền.
Theo như lời anh nói, đã yêu thầm tôi lâu như vậy rồi, cũng nên đường đường chính chính mà tuyên bố chủ quyền.
Tôi và anh cùng chụp chung một bức ảnh.
Trong ảnh, anh cưng chiều nhìn tôi, mà tôi ôm con gấu nhỏ kia, nụ cười giống hệt thời học sinh.
Bài đăng của anh là: Còn muốn cùng em trải qua rất nhiều rất nhiều bảy năm.
Một câu ngắn ngủi, lại động lòng người hơn bất cứ bài thơ dài nào.
Ai biết anh vừa mới đăng, đột nhiên hô lên một tiếng chuyện không ổn.
Tôi đang muốn hỏi anh chuyện gì xảy ra, mắt liếc đến anh liền thấy anh đang ôm điện thoại cười ngốc
Hắc hắc hắc, vợ của ta thế nhưng là Lâm Mạn, mua hung hăng cắn! (thét chói tai) (vặn vẹo bò sát) (vọt vào rừng mưa nhiệt đới) (biến thành khỉ lượn dây leo) (thét chói tai) Bắt đầu từ hôm nay, ai mơ ước người của tôi liền xác định (Khả Vân ôm đầu thét chói tai.jpg) hắc hắc vợ tôi a..."
...... Quên đi, anh vẫn là bớt nói hai câu đi.
Cư dân mạng khua chiêng gõ trống, hận không thể giơ loa chúc mừng trên phố.
Có người còn đem địa chỉ cục dân chính chuyển đến cho tôi
Cư dân mạng:
" Hai người vương bát đản rốt cục tu thành chính quả, CP của tôi quả nhiên là đôi bên đều có bệnh kkkkk!"
" Từ hôm nay trở đi, giường của tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-dinh-luu-khong-the-nao/2924574/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.