Cuộc đời con ngườigiống như việc leo núi, có lúc bạn nghĩ rằng mình đã rơi xuống vực sâu nhưngngoái đầu nhìn lại thì thấy mình đang ở trên một con đường rộng lớn khác.
1
Sau khi bước ra khỏi công ty KhởiHoa, Tiểu Quân vẫn không dám tin. Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Quãng thời gian vừaqua của cô thật vất vả! Tình yêu và sự nghiệp đều không được thuận lợi. Nhiềuthứ cô muốn đạt được đều tan thành bong bóng. Thật không ngờ đến đỉnh núi quayđầu lại, trong nháy mắt bầu trời trên đầu mình đã thay đổi. Những điều kiện màNgô Tuệ đưa ra đều là những điều cô theo đuổi trong công việc bao nhiêu nămnay. Tuy vừa rồi cô vẫn chưa nhận lời nhưng trong lòng đã sớm có quyết định,nếu không phải không muốn thể hiện sự vội vã trước mặt Ngô Tuệ thì cô đã lậptức gật đầu rồi.
Trời tối, đèn đường đã bật sáng. Côbỗng sực tỉnh và nhớ tới một chuyện hôm nay cần phải làm, cúi đầu nhìn đồng hồthì đã sáu rưỡi. Hít một hơi thật sâu, cô co chân chạy trên vỉa hè.
Tiểu Quân ngồi trên taxi rồi mớilấy điện thoại ra gọi cho Khởi Trung. Trước những cuộc họp quan trọng, cô thường có thói quen để điện thoại ởchế độ im lặng. Bây giờ mở điện thoại ra thì có hàng loạt cuộc gọi nhỡ, đều là của KhởiTrung gọi đến.
Khởi Trung là một người đàn ôngcó lòng kiên nhẫn, đặc biệt là đối với cô. Hômnay, anh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại trong một khoảng thời gianngắn chứng tỏ anh rất lo lắng.
Tiểu Quân cũng lo lắng. Cô vộigọi lại, những ngón tay vừa ấn lên bàn phím, chưa đợi đầu dây bên kia nghe máythì màn hình đã tự nhiên tắt ngấm.
Điện thoại lại hết pin vào lúcnày khiến cô càng thêm lo lắng.
Trên đường đi, Tiểu Quân liên tụcthúc giục người tài xế lái nhanh đến sân bay quốc tế phố Đông. Cô vội vàng trảtiền, tài xế chưa kịp trả lại tiền thừa thì cô đã chạy đi khá xa, chỉ còn thấymỗi cái bóng phía sau.
Bao năm nay đã chở vô số kháchnhưng chưa từng có ai vội vã như vậy, tài xế nhìn theo hướng cô chạy mà nhúnvai.
Tiểu Quân chạy mà quên cả xemđồng hồ. Taxi chạy đến sân bay mất gần tiếng nên lúc này đã hơn bảy rưỡi rồi. Nhưngcô biết sau khi xuống sân bay còn phải đợi lấy hành lý và ra cửa nên cần mộtkhoảng thời gian, cô hy vọng là mình đến kịp.
Cô chạy vào trong sảnh đón khách. Tuybên cạnh có rất nhiều hành khách nhưng có rất ít người vội đến mức như cô. Rấtnhiều người không kìm nổi liếc mắt nhìn, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Quân chẳng bận tâm đến việcngười khác nghĩ mình thế nào. Số chuyến bay của bố mẹ Khởi Trung tạm thời đangở trong chiếc điện thoại đã hết pin. Có rất nhiều chuyến bay từ Canada đếnTrung Quốc, không biết họ đi chuyến nào nữa.Cô vừa chạy vừa cầu trời khấn phậtcho mình đừng nhầm hướng vào lúc then chốt này.
Cửa ra của các chuyến bay quốc tếđông nghịt người, có lẽ là vừa có một chuyến bay hạ cánh. Rất nhiều hành kháchkéo hành lý từ trong đi ra. Người đến đón cũng tập trung đợi, tiếng gọi laoxao. Tiểu Quân dừng bước kiễng chân cố gắng nhìn, bỗng nhiên trong đám đông gầnnhất, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô ngỡ ngàng rồi lập tức chạy về phía trước.Thật không ngờ có một ngườikéo một thùng hành lý cực lớn bị đổ. Tiểu Quân không kịp tránh, chân lại bị trượt nên suýt nữa bị đống hànhlý đè lên người.
Phía sau có người đỡ cô dậy. Khókhăn lắm Tiểu Quân mới đứng vững được, ngoái đầu lại thì thấy khuôn mặt mà mìnhkhông hề ngờ tới. Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị về tâm lý nên cứ đứng ngây người, cócảm giác như mình bị sét đánh.
Người đỡ Tiểu Quân dậy chính làChí Hào.
Đã lâu lắm rồi cô không gặp ngườiđàn ông này, vậy mà khi nhìn thấy cô, anh lại vui mừng đến vậy. Hai tay nắmchặt vai cô, giọng nói có chút kích động:
- Tiểu Quân, sao lại là em? Sao embiết hôm nay anh về?
Cử chỉ của anh hết sức tự nhiên như thể trước đây họkhông hề xảy ra chuyện gì. TiểuQuân nhất thời quên cả phản ứng, chỉ cảm thấy tất cả giống như lạc vào cõi mơ,nó mờ mờ nhạt nhạt khiến cô không biết là mình mơ hay tỉnh.
Nhưng một giây sau, cô đã biết mình không mơ, cho dùlà mơ thì đó cũng là cơn ác mộng.
Bên cạnh cô vang lên một giọng nói. Đó là Khởi Trungđang gọi tên cô:
- Tiểu Quân.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang đứng ngay bên cạnhmình. Bêncạnh anh còn có đôi vợ chồng già tóc bạc đang tròn mắt ngạc nhiên.
2
Thời gian như ngừng trôi.
Ông bà Trần vui mừng bay cả một quãng đường dài vềnước. Họ vốn cho rằng chắc chắn sẽ được gặp cô con dâu tương lai ngay ở sânbay, tình cảm giữa hai bên sẽ càng phát triển. Những ngay vừa rồi, con trai họluôn miệng nhắc đến Tiểu Quân, không ngờ cuối cùng họ cũng được gặp người thật. Haingười đều có chút kích động, đặc biệt là bà Trần.
Người ta đều nói mẹ chồng chọn nàng dâu nhưng ở ThượngHải lại không như vậy. Thànhphố này rất coi trọng nữ giới, làm mẹ chồng thật không dễ gì. Khi con trai mìnhvà con dâu tương lai còn chưa lấy nhau thì người mẹ chồng cần phải cố gắng tạodựng mối quan hệ tốt với con dâu nên áp lực tâm lý của họ rất lớn.
Ông bà Trần có nghĩ cũng không ngờ tới, cảnh tượng lầnđầu tiên hai bên gặp nhau lại như vậy.
Sau khi xuống sân bay, họ chỉ nhìn thấy mỗi mình contrai mà không thấy bóng dáng cô con dâu tương lai nói sẽ đến sân bay đón họđâu. Vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc là thế nào thì trong nháy mắt họ lại nhìn thấythấy cảnh tượng: khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, Tiểu Quân, cô con dâutương lai rõ ràng đứng trước mặt họ nhưng đang giằng co với một người đàn ôngkhác.
Làm người khác kinh ngạc ư? Không,làm người khác tròn mắt sững người mới đúng.
Tiểu Quân cũng tròn mắt sững người. Cô đãvội vã chạy đến, khó khăn lắm mới đến được sân bay. Nào ngờChí Hào lại từ trên trời rơi xuống, lại còn bị đúng Khởi Trung bắt gặp. Cô thậtsự ngại ngần, tâm trí rối bời quên cả việc mình nên mở miệng nói thế nào.
Chí Hào cũng vừa xuống máy bay. Trong nháy mắt, sựngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Quân đã qua đi, anh từ từ chuyển ánh mắt của mìnhtừ cô sang những người nhà họ Trần rồi cuối cùng lại quay về khuôn mặt TiểuQuân với vẻ thảng thốt kinh ngạc.
Tay anh vẫn đặt trên vai cô. KhởiTrung vô cùng ngạc nhiên. Lúc này, đã định thần lại, anh đưa tay về phía TiểuQuân. Cử chỉ này khiến cho cô sực tỉnh, lùi một bước đứng sang bên cạnh TrầnKhởi Trung. Anh cúi nhìn vẻ tội nghiệp của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳngvào Chí Hào, cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Khởi Trung còn nhớ người đàn ông trước mặt này.Tuy đãlâu lắm rồi nhưng ấn tượng về anh ta vẫn cực kỳ sâu sắc. Chí Hàocũng vậy. Cuộcđời anh luôn thuận buồm xuôi gió, với bất kỳ ai hay việc gì, chỉ có anh khôngcần chứ chưa bao giờ có chuyện bị người khác bỏ. TiểuQuân là người con gái đầu tiên chủ động rời bỏ anh. Cô và khởi Trung đã cùngnhau sánh bước bỏ đi trước mặt anh. Cảmgiác đó thật sự đã khắc sâu vào lòng.
Thực ra, sau đó Chí Hào cũng nghĩ lại tất cả nhữngchuyện xảy ra ngày hôm đó. TiểuQuân luôn một lòng một dạ với anh, sao anh có thể tin là trong một khoảng thờigian ngắn như vậy, cô lại có thể tìm được một người đàn ông khác chứ. Cuốicùng anh cũng kết luận lại rằng Khởi Trung chẳng qua chỉ là tấm lá chắn mà TiểuQuân dùng để đối phó với mình thôi.
Anh nghĩ vậy và cũng cho là vậy. Sau đó, anh bị triệuđến Thái Lan gấp, rồi lại bay đến Mỹ, rất lâu không về Thượng Hải nên không cócơ hội để xác minh điều đó. Hơnnữa, lời nói của cô đã đến mức đoạn tuyệt quan hệ như thế, anh lại không cóthói quen cầu xin một người con gái hết lần này đến lần khác. Dù đãnhấc điện thoại lên nhiều lần, cuối cùng anh lại đặt xuống.
Còn gì để nói nữa chứ? Cô đã nói là họ chia tay nhau.
Chia tay. Họ đã chia tay rồi.
Mấy tháng nay, anh luôn ép mình không được nghĩ đếnđiều này nhưng trong lòng luôn cảm thấy nó vẫn chưa kết thúc. Cô làTiểu Quân, người con gái đã ở bên anh, yêu anh suốt ba năm qua. Trong ba năm,họ đã có vô số cuộc tranh cãi, kết quả cuối cùng vẫn là dắt tay nhau.Tuy lần này, đã qua một thời gian dài nhưng anh vẫn chắc chắn rằng cô sẽ quaylại.
Cách có vài tháng, gặp lại Tiểu Quân. Cô vẫnđi cùng người đàn ông đó. Thái độcủa hai người rất thân mật. Lại còncó cả người già xuất hiện. Trônghọ giống như một gia đình vậy.
Điều bất ngờ này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngườiđi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào không dứt nhưng anh chỉ cảm thấy lòng mình thậtbuồn, lồng ngực khó chịu. Người đàn ông kia gật đầu với anh như thể muốn nóilời tạm biệt. Cử chỉ đó mấy tháng nay luôn khiến cho anh cực kỳ căm hận. Lúc này,cử chỉ đó lại lặp lại. Anhmuốn cười, ít nhất cũng thể hiện rằng mình khinh bỉ người đàn ông đó nhưng mépcứ cứng đờ, chỉ có lông mày cau lại mà thôi.
Khởi Trung chẳng thèm để ý đến anh. Lúcnãy, Tiểu Quân vội vã chạy đến, suýt nữa thì ngã, bộ dạng thật đáng thương. Anhđứng cách cô không xa nên nhìn thấy rât rõ. Mặc kệ những chuyện khác, anh lolắng hỏi cô:
- Tiểu Quân, em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?
Thái độ của anh khiến cho Tiểu Quân thấy yên lòng.Cômở miệng định trả lời, mắt không thể rời khỏi hai người bên cạnh. Khởi Trunggiới thiệu:
- Đây là bố mẹ anh. Bố mẹ,đây là Tiểu Quân.
Ông bà Trần đã định thần lại, họ đồng thanh đáp “ờ”một tiếng. Tiểu Quân đỏ mặt vội giải thích:
- Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi. Hôm nay cuộc họpcủa công ty cháu kết thúc muộn quá nên cháu không kịp đến đón hai bác. Kia là…Kia là… - Cô liếc nhìn Chí Hào vẫn đứng nguyên tại chỗ, hít một hơi rồi nóitiếp. - Là một người bạn của cháu. Chúng cháu tình cờ gặp nhau ở đây ạ.
Một người bạn ư?
Những từ này vang bên tai Chí Hào khiến anh bỗng nhiêncảm thấy ngạt thở, còn ông bà Trần nghe Tiểu Quân giới thiệu xong đều quay đầunhìn về phía đó. Khởi Trung và Hà Tiểu Quân đứng bên cạnh họ, bốn người caothấp khác nhau nhưng không biết tại sao lại khiến người ta cảm giác giống nhưmột bức tranh hoàn chỉnh, tất cả đều hài hòa.
Sân bay, người đông nhộn nhịp. Chí HàoTừ từ hít một hơi. Cuốicùng, anh cũng ép bản thân nở một nụ cười và gật đầu với họ rồi quay người bướcđi.
3
Khởi Trung đưa Tiểu Quân về nhà trước. Lúc tạmbiệt, Tiểu Quân vô cùng ngại vì hôm nay đã đến muộn và cô lại xin lỗi họ mộtlần nữa. Bố mẹ Khởi Trung rất khách sáo, xua tay nói là không có gì. Muộn nhưvậy rồi mà cô vẫn còn phải chạy đến sân bay đón họ, họ còn nói nếu có thời gianthì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa nhưng tiếc là hôm nay muộn quá rồi nênđành để lần khác vậy.
Thực ra trên đường đi, bố mẹ Khởi Trung vô cùng kháchsáo với cô, khách sáo tới mức khiến cho Tiểu Quân cảm thấy lúng túng. Mãi mớivề đến nhà, Tiểu Quân sắp toát cả mồ hôi rồi.
Khởi Trung xuống xe. Trên đường đi, anh không nóinhiều. Lúcnày, anh cũng chỉ dặn cô đi nghỉ sớm một chút. Nóixong, liền quay người bước đi.
Hôm đó đúng là một ngày thật sự hỗn loạn của cô. Khókhăn lắm, cô mới đợi được dự án của công ty Khởi Hoa kết thúc. Tiếp theo, lạinhận được lời mời bất ngờ đến làm việc tại công ty Khởi Hoa của Ngô Tuệ. Cũngvì vậy mà cô đã để lỡ mất thời khắc đón bố mẹ chồng tương lai ở sân bay. Cuốicùng, điều khó tin nhất là cô đã gặp Chí Hào, lại còn trước mặt Khởi Trung vàbố mẹ anh nữa chứ.
Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói. Trước khi giảithích tình huống tồi tệ đó, cô còn muốn chia sẻ niềm vui vì những nỗ lực trongcông việc cuối cùng cũng được đền đáp nhưng anh lại quay đi như vậy, cô bỗngquên hết mọi thứ, tự nhiên giơ tay ra nắm lấy vạt áo anh.
Cử chỉ của cô rất nhỏ nhưng anh lập tức dừng lại, quayđầu nhìn. Đêm đãkhuya. Thườngngày, Tiểu Quân không trang điểm đi làm, bận rộn cả một ngày nên trông có vẻhơi tiều tụy. Anhliếc nhìn mà thấy mềm lòng, muốn thở dài nhưng lại không thành tiếng. Anh chỉnói:
- Được rồi.Có chuyện gì, tối nay chúng ta nói chuyệntrên điện thoại nhé.
Khi lên nhà, Tiểu Quân cảm thấy mình thật kỳ lạ. Rõràng là cô không làm sai điều gì, cũng không sợ Khởi Trung hiểu lầm. Cuối cùnglại làm cho mình giống như có lỗi vậy, có oan ức không chứ?
Tuy nói như vậy nhưng tối hôm đó, Tiểu Quân không tàinào chợp mắt được. Thỉnhthoảng, cô lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối. TiểuQuân chưa bao giờ mong đợi điện thoại của Khởi Trung như vậy.Hôm nay, mọi thứđều bất thường. Bảnthân cô cũng không thể nào giải thích được. Cuốicùng, tâm trạng rối bời, cô chui đầu vào trong chăn và không nhìn rõ gì nữa.
Khởi Trung không hề quên lời mình đã nói, chỉ là saukhi đưa Tiểu Quân về, anh còn có nhiệm vụ khác.Trước tiên, anh phải đưa bố mẹvề ngôinhà ở phố Tây, sau đó còn phải nói chuyện với họ.
Căn hộ của Khởi Trung ở phố Tây rất nhỏ, là nhà tậpthể cũ. Nhiều năm trước, công ty anh phân cho.Trước khi ra nước ngoài, bố mẹanh đã quyết định sẽ còn quay về nên họ không cho thuê. Vàingày, trước khi họ về, Khởi Trung đã thuê người đến quét dọn.
Người giúp việc rất cẩn thận lau sạch sẽ mọi ngócngách trong nhà nhưng ông bà Trần lại không hề để ý đến công sức của cậu contrai. Họ cũng không vội dỡ hành lý ra mà cùng ngồi xuống ghế sô pha và vẫy taygọi con trai lại.
Bố mẹ Khởi Trung là giáo viên. Tuy họ đã nghỉ hưunhưng theo thói quen nghề nghiệp mấy chục năm, thái độ nghiêm túc của họ khiếnngười khác cảm thấy áp lực. Sau khi Khởi Trung trưởng thành, anh chưa từng thấythái độ của họnhư vậy nên lúc này cũng thấy nổi da gà.
Lúc trước, trên điện thoại khi nhắc đến Tiểu Quângiọng bà đều rất vui nhưng lúc này bỗng nhiên khác hẳn. Khởi Trung nghe mà cảmgiác có chuyện không hay, anh còn nghe thấy bố mình ngồi bên ho một tiếng, rồimẹ nói tiếp:
- Chuyện hôn nhân, tốt nhất là nên để sau khi các conhoàn toàn hiểu về nhau rồi hãy quyết định. Con đã hiểu hết về hoàn cảnh của côHà này chưa?
- Con đã nói về hoàn cảnh của cô ấy trên điện thoạirồi mà. - Khởi Trung ngồi xuống nói.
- Bố mẹ biết. - Bà Trần lại nói. - Nhưng Khởi Trung à,người ta có nói về bạn bè của mình với con không?
- Mẹ, ý mẹ là gì ạ? - Khởi Trung chau mày.
Ông Trần liếc nhìn vợ:
- Tín Hoa, trước đây người ta có từng yêu ai hay khôngkhông quan trọng. Bây giờ, trước khi kết hôn, người ta có vài đối tượng cũng làchuyện bình thường mà.
Bà Trần biết mình lỡ lời nên giọng cũng dịu lại:
- Mẹ nói, người bạn ở sân bay hôm nay ấy. Con có quenngười đó không?
Ông bàTrần đều để ý chuyện đó. Ở sânbay họ chỉ thoáng thấy Tiểu Quân và Chí Hào nhưng đương nhiên, họ cũng nhận ramối quan hệ sâu sắc giữa hai người. Cô con dâu tương lai đã hứa sẽ ra sân bayđón họ lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác. Dù hai người có độ lượng đếnmấy cũng có chút không chấp nhận được. Lúc nãy, Tiểu Quân ở trên xe nên khôngtiện nói gì, bây giờ chỉ còn lại con trai nên đương nhiên họ muốn hỏi cho rõrồi.
KhởiTrung cũng đang nghĩ tại sao lại như vậy? Tuy Tiểu Quân đã giải thích đơn giảnlà cô và Chí Hào chỉ tình cờ gặp nhau nhưng trùng hợp như vậy ư? Thật khiến chongười ta khó tin. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý về điều nghi ngờ của bố mẹ mình. Thựcra, anh là người muốn làm rõ chuyện xảy ra lúc đó hơn ai hết.
Nhưngnhiệm vụ cấp bách lúc này là phải trả lời câu hỏi của bố mẹ anh đã. Lần đầutiên gặp Tiểu Quân, họ còn chưa kịp làm quen với cô thì đã chứng kiến cảnhtượng đó rồi. Anhnghĩ kỹ rồi. Anhmuốn ở bên Tiểu Quân. Nếu bốmẹ không chấp nhận cô thì anh phải làm thế nào.
Biếtnhững điều mình nói ra đều rất quan trọng, Khởi Trung nghĩ rất kỹ rồi mới trảlời:
- Bốmẹ, con đã gặp người bạn đó của Tiểu Quân rồi. Chuyện gặp ở sân bay chỉ làtrùng hợp. Hôm nay, cô ấy có một buổi họp rất quan trọng. Cô ấy đã nói với contừ trước. Con bảo cô ấy đừng vội nhưng mà cô ấy vẫn vội đến, có hơi muộn mộtchút. Bố mẹ đừng để ý nhé.
Anh nóirất từ tốn. Nóixong, anh nhìn bố mẹ. Hai ôngbà nhìn nhau rồi lại nhìn con trai. Họ há miệng muốn nói thêm điều gì nhưng rồichẳng ai nói gì cả.
4
Trênđường về nhà, thi thoảng Khởi Trung lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở ghếphụ. Mấy lầnanh nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Thườngngày, anh đều đi làm ở Trương Giang. Anh rất ít khi lái xe đến phố Tây, hầu nhưtoàn đi tàu điện ngầm, nhanh chóng, thuận tiện, lại kinh tế. Hôm nay là dịp đặcbiệt. Anh rất hiếm khi lái xe đi lại giữa phố Tây và phố Đông. Sau khi xe điqua đường hầm là đại lộ Thế Kỷ. Đèn hai bên đường sáng rực. Đêm đã khuya, trênđường có rất ít xe nhưng trong lòng anh đang có chuyện nên không thể nào tăngtốc được.
Cứ nhưvậy về đến nhà, anh cũng không gọi điện cho cô. Cảnh Chí Hào đặt hai tay lênvai Tiểu Quân cứ hiện lại trước mắt anh. Cô là bạn gái của anh, là người anhmuốn lấy làm vợ. Hôm nay, ở sân bay, anh đã gọi cho Tiểu Quân rất nhiều nhưngcô đều không nghe, sau đó thì di động tắt máy, rồi anh nhìn thấy cô và Chí Hàoở bên nhau, lại còn trước mặt bố mẹ anh nữa chứ. Tuy cô đã giải thích nhưng nếunói là anh không để ý thì là điều không thể.
Đã vậythì có cần gọi điện cho Tiểu Quân ngay bây giờ để hỏi cho rõ không? Nhưnghỏi thế nào đây? Hỏi cáigì? Anh sẽdùng giọng điệu nào để hỏi cô đây?
Trênđường đi, anh nghĩ đến đau cả đầu. Sau khi lên nhà, anh cứ cầm điện thoại trêntay mà xoa đi xoa lại.Cuối cùng anh đặt xuống và không nhấc lên nữa.
Khi nàogặp nhau mặt đối mặt rồi nói vậy. Nóichuyện qua điện thoại không thể giải quyết được vấn đề.
TiểuQuân đã quên mất là mình ngủ thế nào? Tóm lại, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau,khi tỉnh dậy, cô vẫn chui đầu vào chăn đến nỗi suýt nữa thì ngạt thở.
Hằngngày, chuông báo thức ở điện thoại đều đổ vào một giờ nhất định. Cô lật đật giơtay chộp lấy điện thoại rồi ấn nút dừng, sau đó mới mở mắt liếc nhìn màn hình.
Trênmàn hình trống không, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Thật là côđơn!
Cô thứcdậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng. Sữa đậu nành cũngđặt sẵn ở trên bàn. Vẫn cònsớm, cô ngồi xuống ăn. Mẹ đangnói chuyện điện thoại trong phòng. Mớisáng sớm ngày ra mà mẹ đã nói chuyện với ai mà sôi nổi thế không biết. Có lẽ làbà không muốn ra.
TiểuQuân muốn nói chuyện công việc với bố mẹ mình nhưng bố không có nhà, mẹ cũngkhông rỗi. Một bữa sáng trôi qua nhưng cô không có chút cơ hội nào. Cô nghĩthôi vậy, tối về nói cũng chưa muộn nên xách túi ra cửa đi làm. Vừa ra đến cửathì đúng lúc bố đi tập thể dục buổi sáng về. Khi bước vào nhà, ông liếc nhìncon gái và gọi.
TiểuQuân đã ra ngoài nhưng phía sau vọng đến tiếng bố cô hơi kỳ quặc:
- TiểuQuân ơi là Tiểu Quân. - Cô đứng trên cầu thang ngoái đầu lại, mặt vẫn mơ màng.Bố lại bước ra, chạy xuống mấy bậc thang chỉ xuống chân cô.
- TiểuQuân, con đi cả dép lê đi làm à?
TiểuQuân nhìn theo hướng tay bố chỉ. Đúng là cô đang đi đôi dép lê nhựa màu xanh. Mườiđầu ngón chân vẫn còn lộ ra ngoài, vô cùng mát mẻ.
Cô saothế này?
Lên nhàthay giày rồi lại đi làm. KhiTiểu Quân đến công ty thì vừa đúng giờ. Sángsớm hôm nay có buổi họp thường kỳ, trong lòng đang có chuyện nên cô nghe màchẳng để tâm chút nào. Những lời Ngô Tuệ nói cứ cuộn bên tai. Tay cứ nắm chặtchiếc điện thoại mãi không đặt xuống.
Mãi mớiđến trưa, Khâu Tĩnh đã nhận ra sự bất thường của Tiểu Quân nên bước đến vỗ vaicô:
- TiểuQuân, hôm nay cậu làm sao thế? Cả buổi sáng cứ đờ người ra chẳng nói câu nào,mặt thì như người mất ngủ vậy. Tối qua, cậu làm gì thế? Đi ăn trộm à?
Tối quaư? Tốiqua, cô đã gặp rắc rối ở sân bay. Cô làmgì có thời gian mà ăn trộm chứ? Nhưng không thể để lộ chuyện riêng tư của mìnhtrước mặt đồng nghiệp.Tiểu Quân đành ngẩng đầu lên mỉm cười.
- Làmgì có chuyện đó? Tối qua, tớ đi xem phim Hàn Quốc nên hơi thiếu ngủ. - Tìnhtiết tối qua có phần giống phim Hàn Quốc. Cô nói như vậy cũng không thể coi lànói dối.
- PhimHàn Quốc ư? Gần đâycó bộ phim Hàn Quốc nào mới thế? Sao tớ không biết vậy? - KhâuTĩnh thích nhất là xem phim Hàn Quốc và Nhật Bản. Cô ấy thuộc lòng những cáitên khó phát âm của nhân vật.Vừa nghe nhắc đến là đã thấy hứng thú nên sốt sắnghỏi Tiểu Quân.
Phim gìư? Làm saomà cô biết được? Tiểu Quân ngây ra đành buột miệng trả lời:
- NàngĐê Chang Kưm.
- Bâygiờ cậu mới xem bộ phim đó ư? - Khâu Tĩnh lộ vẻ thất vọng.
Khôngbiết phải trả lời câu hỏi này thế nào, Tiểu Quân nhìn quanh, giả vờ kinh ngạc:
- Ốitrời! Muộn rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Ừ. -Khâu Tĩnh gật đầu, cô ấy vừa đi bên cô vừa lẩm bẩm:
- Cậuxem phim gì chẳng xem lại đi xem bộ phim cũ rích ấy. Tớ chẳng thèm nói với cậunữa.
Haingười vẫn chưa đi xuống tầng dưới thì điện thoại của Tiểu Quân đổ chuông. Cô vẫnluôn đút tay vào túi nắm lấy điện thoại. Điện thoại vừa rung và đổ chuông thìlập tức lấy ra ngay.
Trongđiện thoại vang lên tiếng Khởi Trung. Cũng giống như những lần trước gọi điệncho cô, anh hỏi:
- TiểuQuân, em đang làm gì đấy?
Giọnganh rất tự nhiên như không có chuyện gì khiến cô nghe mà càng thêm buồn. Cô đãmất ngủ cả đêm để đợi điện thoại của anh. Sángnay cũng chẳng có gì khá hơn. Vậy màanh lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Ăncơm. - Giờ này không ăn cơm thì còn làm gì nữa. Em đâu có đợi điện thoại. Anhđã thản nhiên như vậy thì cô cũng dùng giọng bất cần nhất để trả lời anh, đểcho anh thấy rằng cô chẳng hề bận tâm về những chuyện xảy ra với mình nhưngnghĩ đến những chuyện tối qua, cuối cùng cô không kìm nén được nỗi oán trách.
KhâuTĩnh đứng bên cạnh sững sờ. Đây làlần đầu tiên cô thấy Tiểu Quân nói với giọng điệu như vậy, oán trách nhưng lạikiêu kỳ. Khi nóichuyện, cô giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người khác. Cả conngười cô hoàn toàn thay đổi.
KhởiTrung nghe xong, dừng lại một lát. Phíasau anh có tiếng ồn, Tiểu Quân nghe mà cảm thấy rất lạ. Cô hỏi anh:
- Anhđang ở đâu thế? Ồn ào quá!
Anh trảlời có vẻ hơi khó chịu:
- Bọnem đi ăn cơm sớm thế ư? Đã ăn rồi sao? Anh vừa mới xuống tàu điện ngầm.
Cô nghemà không hiểu liền hỏi lại:
- Anhkhông đi làm, buổi trưa còn đi tàu điện ngầm làm gì?
- Đếntìm em.
- Tìmem ư? - Tiểu Quân sững người. KhâuTĩnh đứng bên cạnh nghe rõ tất cả. Cô ấygiậm chân.
- Tiểuthư à, người ta đến rủ cậu đi ăn cơm. Cậu chậm hiểu quá đấy!
- Anhnhìn thấy em rồi. Em đừng đi nhé. Anh đếnngay đây.- Anh lại nói rồi gác máy.
Nhìnthấy cô rồi ư? TiểuQuân nhìn xung quanh thì quả nhiên thấy Khởi Trung đang từ xa bước đến.KhâuTĩnh ở bên cạnh hít một hơi thật sâu.
- TiểuQuân, cậu giấu giỏi thật đấy! Hai người yêu nhau từ khi nào thế?
TiểuQuân ngẩn người. Đúng làKhởi Trung đang đi đến. Anh mặc chiếc sơ mi trắng giản dị nhất nhưng vóc dángcao ráo, mặt mày sáng sủa, từ xa đã thấy ưa nhìn. Khâu Tĩnh hít một hơi rồi lạigiậm chân giục:
- TiểuQuân, giới thiệu đi.
KhởiTrung đã bước đến trước mặt họ. Tiểu Quân bị Khâu Tĩnh thúc giục đành chìa tayra giới thiệu.
- Đâylà Khâu Tĩnh, đồng nghiệp của em. Khâu Tĩnh, đây là anh Khởi Trung. - Nghĩ mộtchút, cô bổ sung thêm một câu. - Bạn trai của tớ, Khởi Trung.
5
Sau khigiới thiệu xong, Khâu Tĩnh hài lòng cáo từ. Cô ấy nói phải đi ăn cơm trước đểTiểu Quân tận hưởng thế giới riêng của hai người. Tiểu Quân cảm thấy hơi ngạinên bảo cô ấy đừng đi mà cùng ăn với họ. KhâuTĩnh liếc nhìn Khởi Trung rồi lại quay sang nhìn cô mỉm cười rồi xoay ngườibước đi.
TiểuQuân và Khởi Trung ăn cơm ở tòa nhà đối diện với công ty. Bây giờ là buổi trưa,các nhà hàng, quán ăn đều căng đầy biển hiệu. Tối qua không nhận được điệnthoại của anh, Tiểu Quân vốn còn giận trong lòng nhưng thấy anh chạy từ xa đếnnhư vậy thì rất bất ngờ, trong lòng cảm thấy vui vui. Thêmnữa, vẫn còn tin vui mà Ngô Tuệ đã nói nên cô không kìm nén được, mỉm cười.
Tốiqua, Khởi Trung cũng không ngủ ngon giấc.Đầu anh cứ hiện lên cảnh Tiểu Quân vàChí Hào ở sân bay, lại còn lời nói của bố mẹ cứ văng vẳng bên tai. Anh khôngbiết nói thế nào nên chỉ ngồi xuống im lặng.
- Saoanh lại đến đây? Hôm nay anh không đi làm sao? - Tâm trạng của Tiểu Quân khávui, cô không chú ý đến nét mặt của Khởi Trung mà cầm quyển thực đơn nên hỏitrước.
- Có đilàm. Lát nữa anh phải quay về công ty nhưng không vội, buổi chiều cũng không cónhiều việc lắm. Tiểu Quân, anh có chuyện muốn nói với em. - Anh nhìn cô.
- Emcũng có chuyện muốn nói với anh. - Tiểu Quân cười ngắt lời anh. - Hôm qua, emđến công ty Khởi Hoa. Họ có một tin vui dành cho em. Anh cómuốn biết không?
- Tinvui gì thế? - Dạo này, Tiểu Quân nhắc đến công việc đều phiền não, chẳng mấykhi thấy cô vui mừng phấn khởi như vậy. Khởi Trung tạm thời chưa nói.
- Côngty Khởi Hoa mời em sang đó làm, lương cao hơn, chức vị cũng cao hơn. Anh thấythế nào. - Nói đến đây, mắt Tiểu Quân sáng lên.
- Tốtthế ư? - Khởi Trung cũng cười. Anhbiết Tiểu Quân làm việc ở công ty hiện nay cũng không thấy thoải mái. Trướcđây, cô đã kêu ca với anh, thật không ngờ vấn đề lại được giải quyết nhanhchóng đến vậy.Anh cũng thấy vui cho cô.
- Vâng.Công ty Khởi Hoa còn nói sẽ chịu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vì em nghỉviệc ở công ty này. Sau khi nhận chức, em sẽ đi học bồi dưỡng nghiệp vụ và cóthể đến làm việc ở trụ sở chính của công ty tại Mỹ.
Cô phụcvụ đã bê đồ ăn lên. Anh vừa nghe cô nói vừa nâng cốc nước trên bàn sang mộtbên. Món ăn này đựng trên chiếc khay đá nặng trịch. Khiphục vụ đặt khay xuống, anh cũng hơi vội nên nước trong cốc sánh ra ngoài télên mặt bàn.
- Cẩnthận. - Tiểu Quân thốt lên. Sợ nước bắn vào váy, cô giật lùi lại theo phản xạ,rồi nhìn Khởi Trung đã đặt chiếc cốc xuống. Anh cũng nhìn cô.
Trongmắt anh có rất nhiều điều cô nhìn mà không hiểu. Tiểu Quân đang định mở miệngthì anh hỏi cô:
- TiểuQuân, em sẽ đi đâu?
- ĐếnMỹ ạ. - Không hiểu ánh mắt của anh, Tiểu Quân trả lời. Sau đó,cô vội giải thích. - Anh đừng lo. Vừa rồi em nói chưa rõ. Chỉ lànửa năm thôi. Em cònba tháng để chuẩn bị, không làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta đâu ạ.
Anh imlặng, mãi sau mới nói, giọng hơi là lạ:
-Vậy ư?Em nghĩ điều gì mới làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta?
Côkhông phải kẻ ngốc. Đương nhiên cô hiểu ẩn ý của anh sau câu nói đó, cô lập tứcchau mày:
- Emnói công việc. Công việc không liên quan gì tới chuyện kết hôn. Hơnnữa, cũng chỉ là chuyện kết hôn thôi, chẳng phải là chuyện đào hầm dưới biển gì,chẳng lẽ thời gian ba tháng để chuẩn bị còn không đủ sao?
- Em đãchuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Sao anh cứ có cảm giác đối với em những chuyện kháccòn quan trọng hơn? - Câu nói của Tiểu Quân làm anh thấy giật mình. Cộng vớichuyện xảy ra tối hôm qua càng khiến tâm trạng anh rối bời nên mới buột miệngnói ra.
- KhởiTrung, anh có ý gì thế? - Tiểu Quân nổi giận. - Em đã giải thích chuyện tối quarồi mà. Em đến muộn là vì phải họp. Em cócố ý đâu.
- Vậytại sao em không nghe điện thoại? - Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với cônhưng đầu lưỡi lại không thu về được mà buột miệng tuôn ra.
- Họpthì làm sao mà nghe điện thoại được. - Trước giờ Khởi Trung khi nói chuyện vớicô luôn rất dịu dàng nhẫn nại. Đây làlần đầu tiên anh nói với cô lạnh nhạt vậy chứng tỏ anh rất giận. Quákinh ngạc khiến cô không thể nào chấp nhận được, không kìm nén được, cô ấm ứcnói.
- Emtắt máy. - Anh nói thẳng.
- Emmuốn gọi lại cho anh nhưng điện thoại của em hết pin.
- Trùnghợp vậy sao?
- Trùnghợp vậy đấy. Khởi Trung, anh còn muốn nói gì thì để em nói nốt cho. Anh muốnhỏi tại sao Chí Hào cũng có mặt ở sân bay? Saocũng trùng hợp như vậy đúng không? Em nóicho anh biết. Đó chỉlà trùng hợp. Khôngcó chuyện gì khác.
- Tìnhcờ gặp thì tình cờ gặp, sao hai người phải giằng co nhau làm gì? Em có biết làbố mẹ anh đều nhìn thấy cả rồi không? Họ sẽnghĩ thế nào?- Khởi Trung tiếp tục nói thẳng. Điềunày đã khiến anh khó chịu cả tối qua. Bây giờđã nói ra được.
TiểuQuân hít một hơi thật sâu:
- Khiđó, em sợ không kịp đến đón bố mẹ anh nên em phải chạy. Nếu không phải Chí Hàođỡ em thì suýt nữa em đã bị đống hành lý đè chết ở cửa phòng sân bay. Anh cóbiết không hả? Nghĩngợi ư? Bố mẹanh nghĩ thế nào? Anh nóicho em nghe xem nào.
Cô nóivới giọng giận dữ và ấm ức.Anh nghe xong mà bàng hoàng. Nhớ lại bộ dạng tộinghiệp của Tiểu Quân hôm qua, giọng anh lập tức dịu lại:
-Suýtnữa em bị ngã ư? Sao hôm qua em không nói?
-Em nóithế nào? Trước mặt bố mẹ anh, chẳng phải họ cũng có cách nghĩ riêng của mìnhsao? Cònnữa, ai nói tối qua sẽ gọi điện lại? Thế cócuộc điện thoại nào không?
-Muộnquá rồi. Anh sợ em đã đi ngủ.Gặp nhau nói chuyện sẽ tốt hơn. Em xem,chẳng phải anh đã đến rồi sao? - Anhgiải thích bằng giọng cầu hòa.
TiểuQuân “hứ” một tiếng:
- Chẳngphải anh đến để chất vấn em sao?
- TiểuQuân! - Khởi Trung nhẫn nại. Thựcra, cãi nhau chính là sở đoản của anh. Trướcđây, cứ cãi nhau được nửa chừng là anh thấy hối hận. Nghe côgiải thích xong mà anh lại thấy buồn. - Emmuốn anh nói gì đây? Lần đầu tiên bố mẹ anh nhìn thấy em thì em ở bên ngườikhác. Ngayhôm sau, em lại nói với anh là em sắp đi Mỹ làm việc. Nếu emlà anh thì em sẽ nói thế nào?
KhởiTrung nhẫn nại. TuyTiểu Quân còn giận nhưng nghĩ lại lời anh nói cũng có lý. Cãi nhau thì haingười đều phải sôi sục lên nhưng anh đã đơn phương dịu lại, cô cũng chẳng thểtiếp tục căng thẳng được nữa. Nghĩ rất lâu, cô thở dài rồi nói:
- Em hiểuý của anh rồi. Có phải bố mẹ anh không thích em không?
- Khôngphải. - KhởiTrung lập tức phủ nhận.
- Nghĩngợi chẳng phải là không thích em sao? Anh coi em là đồ ngốc sao? - TiểuQuân nhìn anh.
Anhbiết mình đã nói sai nên nhất thời im lặng. Cuối cùng, anh thở dài:
- Mẹ emcòn chưa chấp nhận anh. Chặng đường phía trước còn nhiều trắc trở. Chúng taphải bàn tính xem, tiếp theo nên làm thế nào?
KhởiTrung luôn là một người bình tĩnh. Dù việccó gấp đến mấy, anh cũng đều từng bước nghĩ cách giải quyết ổn thỏa. Điềunày có thể liên quan đến công việc của anh. Tiểu Quân thấy anh nhẫn nại như vậythì cảm thấy thật đáng thương!
Cô cốlàm mặt nghiêm túc nhưng vài giây sau lại giãn ra, muốn cười. Nhưngcuối cùng, cô chỉ thở dài giống như anh.
6
KhiTiểu Quân và Khởi Trung nói về chuyện kết hôn, bố mẹ anh cũng thở dài tương tựnhư vậy.
Phầnlớn thanh niên đều coi việc học hành và sự nghiệp là mục tiêu trong cuộc sốngnhưng phần lớn các người đã về hưu lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuổi già.Đối với họ, chuyện hôn nhân của con cái là quan trọng nhất trong cuộc sống củahọ.
Khôngphải là bố mẹ Khởi Trung không thích Tiểu Quân, chỉ là con dâu tương lai của họxuất hiện trong tình huống đặc biệt như vậy. Quan niệm của hai người còn cổ hủ,nên trong lòng họ cũng có chút không vừa lòng.
Cả tốihôm đó, bà Trần không tài nào chợp mắt được. Đến trưa, bà vẫn lẩm bẩm:
-ÔngTrần, ông nói xem bạn gì mà lại trùng hợp như vậy? Có thể tình cờ gặp nhau ởsân bay. Tay người ta lại còn đặt trên vai con bé nữa, mắt thì nhìn thẳng vàocon bé. Kỳ lạ thật đấy!
ÔngTrần là đàn ông nên không quan sát kỹ như vợ mình. Nghe vậy, ông chỉ nói:
- Thôiđi. Tiểu Quân đã nói là trùng hợp thì bà nghĩ ngợi nhiều làm gì? Bây giờgiới trẻ chào hỏi nhau thân mật. Ở nướcngoài, bà chưa trông thấy bao giờ sao? Quen hay không cũng chạy đến ôm hôn nhauđấy thôi.
Bà Trầnbĩu môi:
- Ngườinước ngoài mới có cách nghĩ thoáng như vậy. Chúng ta là người Trung Quốc. Hơn nữa, con gái chúng ta ở nước ngoài lâunhư vậy mà tôi cũng có thấy nó như thế đâu.
- Điều này thì liên quan gì đến con gái chúng ta chứ? Tôithấy thái độ của bà cũng không nên cứng nhắc như vậy. Trướckhi về, ngày nào bà cũng luôn miệng nói người ta tốt thế nào, bây giờ mới gặpmột lần đã chì chiết rồi.
Ban đầu, trên điện thoại con trai nói thì tôi thấy rất tốt. Cô gái nàytốt nghiệp đại học, tuổi tác cũng tương đương với Khởi Trung, gia đình lại làngười Thượng Hải, điều kiện của hai đứa tương đối phù hợp. Con trai chúng tacũng ba mươi tuổi rồi. Nghe nó nói muốn kết hôn, tôi không vui mừng sao được? Nhưngông xem hôm qua, khi ở sân bay, chúng ta còn chưa trông thấy người thì con bé chạyđến cùng một người đàn ông khác. Khởi Trung và con bé mới quen nhau được vàitháng, tình cảm tốt, muốn kết hôn là chuyện bình thường nhưng tôi sợ nó chưahiểu rõ về người ta. Giới trẻ bây giờ, trước khi kết hôn, ai mà chẳng yêu đươngmột hai người. Ngộ nhỡ chúng vẫn chưa tìm hiểu kỹ, thì sau này sẽ phiền phức lắm.
Ông Trần nhẫn nại nhìn vợ:
- Tôi thấy trí tưởng tượng của bà phong phú thật đấy! Chỉ là người tatình cờ gặp lại bạn cũ mà bà đã nghĩ đi xa như vậy. Khôngphải lần trước Khởi Trung đã nói rồi sao? Cô gái này là bạn gái của đồng nghiệp nó giới thiệu cho. Mọingười đều quen biết nhau. Làm gì có chuyện đó chứ?
- Ông thì hiểu cái gì chứ? - Bà Trần tin tưởng vào trực giác của mình. Đànông đều như vậy. Từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không biết quan sát lời nóisắc mặt gì cả. Bà cảm thấy giữa Tiểu Quân và người đàn ông đó có điều bấtthường. Đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông đó khi anh ta bước đến trước mặthọ. Nó giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống con trai họ vậy. Điểmnhạy cảm này mà bà cũng không nhận ra thì còn gì là một người mẹ nữa chứ?
- Bà đừng nghĩ nhiều như thế. Con trai chúng ta đã lớn rồi. Chúng ta cầnphải tôn trọng sự lựa chọn của nó. Cho dù là trước đây cô gái đó đã từng yêu người khác thì sao nào? Cóphải con trai chúng ta cũng chưa yêu ai bao giờ đâu? Có chuyện gì thì hai đứachúng sẽ tự giải quyết. - Ông Trần tổng kết.
Thích một người córất nhiều cách bày tỏ nhưng dường như cách mà anh làm lại là cách ngốc nghếchnhất.
1
Tuần sau, Tiểu Quân lại gặp ông bà Trần ở nhà Khởi Trung.
Một tuần vừa rồi, cô đã làm rất nhiều việc: nhận lời mời của công tyKhởi Hoa, xin thôi việc tại công ty cũ. Trước khi thôi việc phải báo trước mộttháng nên cô đành dùng hết số ngày phép của năm nay mà cô vẫn chưa dùng đến. Khicô đưa đơn xin thôi việc, nét mặt của trưởng phòng vô cùng thản nhiên. Thêm vàođó, khi bước ra khỏi công ty, ánh mắt của Triệu Tinh nhìn cô vô cùng phức tạp. Đãlâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái như vậy. Mỗi lần nghĩ lại thìđều cảm thấy rất vui.
KhởiTrung cũng rất vui. Tiểu Quân có cả một tháng nhàn rỗi. Như vậy cô có thể dốctoàn bộ tâm trí vào việc chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Cô gặp mặt bố mẹ anh thêmvài lần, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Đúng là một công đôiviệc.
Tấtnhiên là Tiểu Quân đồng ý. Thực ra cô cũng muốn tìm cách rút ngắn khoảng cáchvới bố mẹ Khởi Trung. Anh đã nói rằng bố mẹ anh có nghĩ ngợi về chuyện của cô.Tuy cô vẫn cố cãi nhưng trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
Cô đãnghĩ kỹ rồi. Cô muốn lấy Khởi Trung. Chí Hào thì khác. Anh đã cho cô hiểu rằnglấy một người có tiền là điều ảo tưởng. Mấy tháng qua ở bên Khởi Trung, cô chưabao giờ cảm thấy yên ổn, vui vẻ và tràn ngập niềm tin vào cuộc sống đến thế. Côvà Mỹ Mỹ đã thảo luận với nhau về chuyện này. Hôn nhân dựa vào điều gì? Phầnlớn các cuộc hôn nhân đều không phải là thành quả của tình yêu. Trong quá khứ,cô đã trúng độc tình yêu quá nặng. Thực ra, phần lớn hôn nhân đều dựa vào cảmgiác an toàn. Cô thiếu cảm giác an toàn và Khởi Trung đã cho cô điều đó. Đóchính là lý do cô và anh lấy nhau. Những lý do khác đều không cần thiết.
Mỹ Mỹgật đầu tán thành. Cô ấy nắm chặt tay Tiểu Quân bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình vàcòn nói:
- TiểuQuân, Khởi Trung thật sự là người đàn ông tốt. Tớ chưa từng thấy ai đối xử tốtvới cậu như vậy. Cậu phải biết trân trọng, đừng để mất anh ấy. Nếu để mất thìcậu sẽ không tìm được người đàn ông nào khác tốt hơn đâu.
TiểuQuân cảm thấy Mỹ Mỹ nói rất đúng. Với người đàn ông bị cô nôn lên người mà vẫnđưa cô về nhà, vừa là quần áo cho cô vừa cầu hôn thì dù thế nào cô cũng phảitrân trọng Khởi Trung.
Nếu đãnhư vậy thì cách nghĩ của bố mẹ Khởi Trung về cô là một chuyện vô cùng quantrọng. Tuy Tiểu Quân không phải là người con gái có tư tưởng cổ hủ, cũng khôngsống trong xã hội cũ mà một câu của bố mẹ chồng có thể quyết định sự sống chếtcủa con dâu nhưng nếu bố mẹ chồng tương lai không hài lòng về cô thì cũng sẽảnh hưởng đến hạnh phúc trong tương lai của cô và Khởi Trung. Đương nhiên côkhông thể qua loa đại khái được.
Cô vàKhởi Trung đã bàn bạc rất lâu. Cuối cùng, họ quyết định sẽ làm theo cách màKhởi Trung đã làm. Người Trung Quốc coi việc ăn uống quan trọng như trời. Mộtcô dâu tốt hiền lành đảm đang thì phải bắt đầu từ một bàn ăn. Mọi người cùngngồi ăn một bữa, vấn đề gì rồi cũng được giải quyết.
Họquyết định Tiểu Quân sẽ vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn mời bố mẹ chồng tươnglai. Nhưng sau khi cô hạ quyết tâm thì lại phải học một cách nghiêm túc. Kếtquả là cô chẳng học được gì.
TiểuQuân là con gái Thượng Hải điển hình. Từ nhỏ, cô đã lớn lên bên bà ngoại, lạikhông có bố mẹ ở nhà, thế nên chẳng hề giỏi giang chuyện bếp núc. Với chuyệnnày, cô chỉ có lòng nhiệt tình chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm hay kỹ năng gìcả. Dù có muốn vội cũng chẳng được. Tuy Khởi Trung vô cùng nhẫn nại nhưng cuốicùng anh cũng đành phải quyết định tự mình làm. Đến lúc đó, Tiểu Quân chỉ cầnbê ra là được rồi. Tiện hơn rất nhiều.
Ngàynghỉ mà mới sáng sớm Tiểu Quân đã ra ngoài. Bước vào nhà thấy Khởi Trung đã bậnrộn với việc bếp núc, không biết trong nồi áp suất hầm thứ gì nữa? Mùi thơmtràn ngập trong phòng.
TiểuQuân đến rất sớm. Cô còn chưa kịp ăn sáng. Bước vào cửa ngửi thấy mùi thơm làcô đã muốn bước ngay vào bếp xem rốt cuộc là món gì nhưng Khởi Trung ngăn côlại.
- Emđừng vội. Chưa được đâu.
Cô thởdài:
- Anhkhông cho em vào, đợi bố mẹ anh đến, chỉ cần ngửi mùi trên người chúng ta thìhọ cũng biết ai nấu món này. Giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống một chútchứ?
KhởiTrung cười phá lên:
- Được.Vậy em đeo tạp dề vào. Bố mẹ anh nói mười một giờ mới đến. Vẫn còn một lúc nữa.Khi nào gần đến giờ thì em hãy vào.
TiểuQuân gật đầu rồi đi tìm tạp dề đeo vào. Anh đang tìm bát đĩa trong chạn bỗngnhiên dừng lại nhìn cô. Cô cảm thấy rất lạ, liền bước đến hỏi anh:
- Saovậy anh?
Anh mỉmcười nói:
- TiểuQuân, thế này trông em xinh lắm!
Cô vònghai tay ra sau lưng tiếp tục buộc dây, rồi đáp lại anh một câu:
- Thìem vốn xinh sẵn mà. – Nhưng bỗng nhiên lòng cô thấy ngài ngại, nói không nênlời mà mặt lại đỏ lên.
Hếtrồi. Dạo này, cô càng ngày càng có biểu hiện kỳ lạ trước mặt người đàn ông này.Có lẽ đây gọi là hội chứng tiền hôn nhân. Hội chứng này hết sức nghiêm trọng.
TiểuQuân đã mặc xong tạp dề. Khởi Trung vẫn tiếp tục bận rộn chuẩn bị đồ ăn. Thườngngày, cô rất ít khi vào bếp, Khởi Trung cũng không yêu cầu. Anh nấu nướng rấtngon. Lần nào cô đến cũng chỉ có mỗi nhiệm vụ ăn mà thôi. Ăn xong thì anh lạirửa bát.
Cô chưatừng phải làm gì ở đây cả, cũng không phải là không chịu giúp. Thỉnh thoảng,khi anh nấu nướng, cô đề nghị phụ giúp nhưng anh đã dung túng cho cô lườibiếng.
Thíchmột người có rất nhiều cách đề thể hiện. Có thể tất cả những gì anh làm là ngốcnghếch nhất nhưng ít ra anh cũng đã cố gắng làm mọi thứ mình có thể và chiều hưcô.
2
Cuốicùng, khi bố mẹ Khởi Trung đến nhà con trai thì người ra đón họ là cậu contrai. Bước vào nhà, họ thấy Tiểu Quân đang mặc tạp dề bê bát canh ra nhìn họchào:
- Báctrai, bác gái.
TiểuQuân búi tóc, đeo tạp dề rất khác với người họ đã gặp lúc trước. Ông bà Trầnlại thấy kỳ lạ rồi cùng nhìn nhau. Không hẹn mà gặp, cả hai đều tỏ vẻ hài lòng.
TiểuQuân và Khởi Trung cũng nhìn nhau, cảm giác họ đã thành công.
Lầnnày, Tiểu Quân đã thể hiện rất tốt. Hỏi dạ bảo vâng. Ăn cơm xong, cô còn tranhvào bếp rửa bát. Bà Trần cũng vào phụ giúp. Thấy cô nhanh nhẹn nên bà cũng nởnụ cười nói chuyện vài câu. Sau đó, bà Trần nhớ ra điều gì đó nên bổ sung thêm:
- TiểuQuân à, Khởi Trung nhà bác không biết ăn nói, tính khí bướng bỉnh. Sau này, nếucó tranh cãi với nó chuyện gì thì cháu cứ mặc kệ nó. Cháu nói với bác, bác sẽcho nó một trận.
TiểuQuân cười đáp:
- Bácgái, tính tình anh Khởi Trung rất tốt. Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì đều nói rõràng. Nếu vẫn không được thì cả hai cùng đi ăn cơm. Ăn xong thì sẽ quên cảchuyện vì sao mình tranh luận. Bác thấy có đúng không ạ?
Đúng làcon gái Thượng Hải thật giỏi giang. Mới có từng ấy tuổi mà đã thấu hiểu đạo lýnhư vậy khiến cho bà Trần nghe xong mà thấy nhẹ lòng. Khởi Trung bước ra vàhỏi:
- Mẹ,hai người nói chuyện gì mà vui thế? – Bà xua tay tỏ ý không có gì. Để anh và côở lại, bà cười rồi bước ra.
KhởiTrung bước đến bên Tiểu Quân. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô rửa bát. Hai bàntay ngập trong bọt xà phòng, cô còn đeo cả tạp dề nữa, trông rất chuyên nghiệp.
-Saovậy? Anh chưa nhìn thấy em hiền thục đảm đang thế này bao giờ sao?
Thật sựlà anh chưa bao giờ cả nhưng trong lòng vẫn rất vui. Khởi Trung xắn tay áo thìthầm:
-Mẹ rangoài rồi. Anh rửa giúp em nhé?
-Anh rangoài đi. Chúng ta thống nhất là để em thể hiện cho tốt một lần rồi mà. Ngộ nhỡbố mẹ anh vào thì họ lại nghĩ không hay về em mất. – Tiểu Quân không thể nàoquên câu nói đó.
Bà Trầnđã đi ra ngoài phòng khách. Ông Trần đang ngồi xem ti vi, nhìn thấy vợ đi ra,ông hỏi:
- Hai người nói chuyện xong rồi à?
Bà Trần ngồi xuống, hít một hơi rồi mới nói:
- Cô gái này rất được đấy.
Ông Trần cười:
-Vẫn là con trai chúng ta biết chọn người. Được rồi. Bà đừng nghĩ ngợichuyện lần trước nữa. Chúng ta còn phải chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đấy.
Bà gật đầu nhưng lát sau lại thở dài:
- Cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Tôi luôn cảm thấy chuyện này cóchút vấn đề.
Cứ đợi gặp bố mẹ người ta rồi hãy tính. Muốn hiểu một người phải xemhoàn cảnh sống từ nhỏ của người đó như thế nào. Bố mẹ chính là tấm gương chocon gái.
- Ồ! Bao giờ thì hai nhà sẽ gặp mặt vậy? Bên nhà trai chúng ta phảichuẩn bị một chút chứ.
- Cứ đợi gặp họ rồi tính đi. Bà chuẩn bị thì cũng phải đợi người ta đưara yêu cầu trước chứ. – Ông Trần tiếp tục xem ti vi, trong lòng ông nghĩ, đànbà đúng là đàn bà, chuyện gì cũng hấp tấp vội vàng. Hôn nhân là chuyện lớn,phải thực hiện từng bước một, có muốn vội cũng không thể vội được.
Sự thực đã chứng minh, tuy đàn ông nhà họ Trần không giỏi quan sát, ănnói nhưng khả năng dự tính lại cao hơn người khác một bậc. Lần nào họ cũng biếtnhìn xa trông rộng.
3
Với chuyện hôn nhân, mỗi nơi đều có những phong tục riêng của nơi đó. ỞThượng Hải, chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt nhau là điều không thể nào thiếu được.
Lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau vẫn là ở nhà hàng.
Bà Hà đi mà không vui. Nguyên nhân đơn giản. Đến tận bây giờ, bà vẫn cảmthấy con gái mình có người bạn trai như Khởi Trung là quá thiệt thòi.
Bao nhiêu năm nay, bà luôn hy vọng Tiểu Quân có thể nhờ chuyện hôn nhânmà thay đổi số phận. Không ngờ, con gái bà chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọnđúng một người đàn ông tầm thường như vậy. Bà vốn định phản đối đến cùng nhưnghai tháng nay, Khởi Trung thường xuyên đến nhà, họ hàng và hàng xóm đều đã coianh như con rể tương lai của nhà họ. Thế nên cho dù có kịch liệt phản đối thìcuối cùng ai ai cũng đều cho rằng Tiểu Quân sắp lấy chồng. Có người cô họ ởnước ngoài còn gọi điện về, bà nghe điện thoại, cô họ đã hỏi luôn:
- Tiểu Quân và Khởi Trung đã đính hôn chưa? Bao giờ thì chúng tôi đượcuống rượu mừng đây? Chúng tôi cũng chuẩn bị đến Thượng Hải rồi.
Bà tức đến mức mãi sau không thốt nên được lời nào.
Chuyện đã vậy, con gái bà lại còn cương quyết nên những người khác đềungầm công nhận mối quan hệ của chúng. Bên nhà bà quá ít người thân nên chẳng aicó thể nói giúp bà. Dì Lan thấy chuyện không thành nên đã quay về Mỹ. Bà cómuốn giữ cũng chẳng giữ nổi. Hơn nữa, con gái mà lại từ chối người ta như vậythì bà làm gì còn mặt mũi nào mà giữ chứ.
Nghĩ cũng thật đau lòng. Con gái lớn rồi thì không cần mẹ nữa. Hồi nhỏthì cứ suốt ngày bám lấy chân mẹ, thế mà bây giờ lớn rồi thì mẹ lại không giữnổi chân con gái nữa.
Nói là vậy nhưng trước khi đồng ý chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt thì bàvẫn cương quyết với con gái một lần nữa:
- Ăn cơm thì được. Nhưng chuyện hôn nhân thì hai bên phải bàn bạc kỹlưỡng mới được. Bố mẹ vất vả lắm mới nuôi dạy được con khôn lớn. Bố mẹ đâu thểtùy tiện gả con cho người ta được.
Khi Tiểu Quân thuật lại những lời mẹ mình nói cho Khởi Trung nghe. Anhnghe xong mà thở phào nhẹ nhõm, vậy là những cố gắng của anh trước đây cuốicùng cũng được đền đáp. Tiểu Quân không lấy gì làm lạ với phản ứng của anh. Quaquá trình đấu trí lâu dài với mẹ, cô đã đúc kết ra được những kinh nghiệm vàbài học quý báu. Mẹ người khác nói như vậy có thể là đã chấp nhận chuyện nàynhưng mẹ cô nói như vậy thì có nghĩa là rất có thể mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Vì vậy, để tranh thủ thời gian, Tiểu Quân còn phải hỏi bố xem nội dungcủa cuộc bàn bạc mà mẹ mình nói đến là gì. Lúc đó, ông Hà đang ở dưới nhà chămsóc cây cối. Nghe con gái hỏi, ông phủi tay quay đầu lại an ủi:
- Mẹ con đã nói chuyện này với bố rồi. Vẫn là chuyện nhà cửa xe cộ thôi.Hôn nhân là chuyện nhà nào chẳng phải nói tới. Dù thế nào, bố cũng luôn ủng hộcác con.
Tiểu Quân thở dài. Mẹ cô cực kỳ độc đoán, cho dù có nghĩ ra điều gì cũngchưa chắc đã bàn bạc hết với bố cô. Thôi vậy. Giặc đến thì tướng đánh, nướcdâng thì lấp đất, đợi đến khi vấn đề nảy sinh rồi giải quyết cũng không muộn.
Họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng Làn Sóng Xanh. Ba người nhà họ Hà không đếnmuộn. Cuối cùng, hai gia đình cũng ngồi cùng nhau. Lần đầu gặp mặt, ông bà Trầncực kỳ khách sáo. Họ đứng dậy mời ông bà Hà ngồi. Khi ăn cơm, họ nói chuyện củahai đứa trẻ hồi nhỏ. Không khí cực kỳ hòa hợp!
Khi thứ ăn được dọn lên, ông Trần nói:
- Ông Hà, bà Hà, hai đứa trẻ đã tìm hiểu nhau được một thời gian. Chúngtôi rất quý Tiểu Quân nên hy vọng chúng có thể sớm trở thành người một nhà. Haylà nhân tiện hôm nay, hai nhà chúng ta cùng bàn bạc chọn ngày nhé. Trước hôn lễcần làm rất nhiều việc. Chọn ngày để chúng tôi còn chuẩn bị nữa. Ông bà thấythế nào?
Ông Hà gật đầu, bà Hà cũng gật đầu. Thật không ngờ mẹ mình lại dễ dàngđồng ý như vậy. Điều này khiến cho Tiểu Quân cứ tròn mắt há mồm ngạc nhiên. Nhưngthái độ sau đó của bà Hà hoàn toàn không như Tiểu Quân dự tính. Sau khi gậtđầu, câu đầu tiên bà nói là:
- Ngày thì chắc chắn chắc phải chọn rồi. Nhưng trước mặt nhà bên đó, giađình chúng tôi cũng có vài yêu cầu để hai bên cùng bàn bạc.
Ông bà Trần nghe xong câu này đều gật đầu:
- Có chứ. Có chứ. Bên nhà gái có điều kiện gì thì xin ông bà cứ nói. Bênnhà trai chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt như vậy khiến Tiểu Quân ngồi bên cứ ngâyngười ra, tim đập thình thịch liếc nhìn mẹ.
4
Trên đường về, không khí trong xe nhà Khởi Trung cực kỳ nặng nề. Cảchặng đường, ông bà Trần đều không nói câu nào. Sau khi xuống xe, cuối cùng bàTrần cũng nói. Dựa vào cửa xe, bà nhìn con trai với nét mặt rất nghiêm túc:
- KhởiTrung, con lên nhà một chút. Bố mẹ có chuyện muốn nói.
KhởiTrung ngồi trong xe thở dài. Đỗ xe xong, anh mới đi lên nhà.
Căn nhàbố mẹ anh ở trên tầng năm của một khu nhà cũ, cầu thang rất hẹp. Đèn cảm ứngbật sáng từng tầng theo tiếng bước chân. Khởi Trung đã ở nơi này nhiều năm nênanh đã quen leo cầu thang của khu nhà này. Trước đây, anh chưa bao giờ cảm thấymệt mỏi nhưng lần này, anh lại cảm thấy bước chân mình nặng đến mức có cảm giáckhông thể leo lên đến nơi được.
Cuốicùng cũng đến cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ, có ánh sáng từ trong nhà hắt ra. Anhbước lại gần thì nghe thấy giọng mẹ. Bà nói rất nhanh có phần kích động.
- Ôngnói xem chuyện là thế nào? Có thể nêu điều kiện như vậy sao? Lại còn muốn chúngta dọn nhà đến ở gần nhà họ nữa chứ. Lại còn để con gái họ đứng tên. Nhẫn cưới,tiệc cưới đều có hết điều kiện này đến điều kiện khác. Họ định kiếm tiền bằngviệc gả con gái chắc. Nhà chúng ta có phải cái máy in tiền đâu?
Bố nóichuyện có phần nhẫn nại:
- TínHoa, bà đừng kích động như vậy. Chuyện này phải từ từ bàn bạc.
Cửakhông đóng. Tuy giọng họ không lớn lắm nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe rõ mồnmột. Khởi Trung cau mày, anh bước vào nhà rồi đóng hẳn cửa lại.
Bố mẹanh cùng quay lại nhìn. Bà Trần nhìn thấy anh thì tỏ ra thái độ tức giận. Bàngoảnh mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha không thèm nói gì.
Ông Trần bước tới vỗ vai con trai:
- Khởi Trung, bố mẹ hoàn toàn ủng hộ chuyện hôn nhân của con nhưng chúngta cần phải bàn bạc vài việc.
- Bàn bạc gì chứ? Có bàn bạc thì cũng chẳng bàn ra nổi một ngôi nhà đâu.Tôi thật không hiểu nhà họ nghĩ gì nữa? – Bà Trần xen vào.
KhởiTrung nhìn bố mẹ. Thực ra, anh cũng không ngờ là mẹ Tiểu Quân lại đưa ra điềukiện như vậy ở bàn ăn. Có điều kiện có thể đoán trước nhưng có điều kiện thìđúng là không thể nào ngờ nổi. Đặc biệt là điều kiện anh phải mua nhà gần nhàcô. Nhà Tiểu Quân sống ở một trong những nơi sầm uất nhất của Thượng Hải. Chỉcần một căn phòng nhỏ cũng đắt gấp hai lần căn nhà của người khác. Tuy anh cũngcó nhà ở Thượng Hải nhưng yêu cầu về chuyện nhà cửa này chắc là không được rồi.
Sau khimẹ Tiểu Quân nói xong các yêu cầu thì không khí bàn ăn trở nên im lặng. Anhthấy Tiểu Quân và bố mẹ cô đều sửng sốt. Anh chỉ là phận con nên không dám mởmiệng ra hỏi. Một bữa ăn bắt đầu vui vẻ là thế mà lại kết thúc một cách ảm đạm.Phản ứng của bố mẹ anh cũng hoàn toàn như những gì anh đã dự tính. Anh ngẫmnghĩ rồi nói:
- Bố,chuyện này cứ để con và Tiểu Quân bàn bạc với nhau rồi tính. Hôm nay cũng muộnrồi. Bố mẹ đi nghỉ trước đi.
Thấycon trai nhẫn nại như vậy, ông bà Trần nghe xong cùng thở dài. Bà Trần nghĩ mãicuối cùng bổ sung thêm:
- KhởiTrung, chuyện hôn nhân phải dựa vào thành ý của hai nhà mới được. Nếu họ thậtsự có thành ý muốn gả con gái cho chúng ta thì chúng ta bàn bạc thế nào cũngđược. Mẹ chỉ e người ta không hài lòng về chúng ta nên mới đưa ra điều kiện nàyđể con rút lui.
KhởiTrung đã chuẩn bị đứng dậy, nghe xong câu này, anh dừng lại và chỉ nói:
- Mẹ!
ÔngTrần cũng cau mày nhìn vợ nói:
- TínHoa, bà đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề thêm nữa. Chuyện của con trai thì cứ đểcho con quyết định. Chúng ta đừng nên xen vào.
Bà Trầnlắc đầu, đứng dậy đi vào phòng:
- Tôikhông nói nữa là được chứ gì?
KhiKhởi Trung và bố mẹ anh nói chuyện, không khí ở nhà Tiểu Quân cũng căng thẳngkhông kém.
Bà Hàbuông những câu đó trước bàn ăn thật chẳng khác nào quả thủy lôi. Không nhữngnó làm cho ba người nhà họ Trần choáng váng mà còn khiến Tiểu Quân phải điênđầu. Trên đường về nhà, cô cũng chẳng nhìn mẹ lấy một cái. Khi bước vào cửa,cuối cùng bà Hà cũng không nén được giận mở miệng:
- Conlàm gì thế hả? Mẹ là mẹ con chứ không phải là kẻ thù của con. Không người mẹnào lại làm hại con gái mình cả. Mẹ nói gì cũng đều là muốn tốt cho con thôi.
Câu nàybà không nói vẫn tốt hơn. Bà nói rồi, cơn giận đã lâu của Tiểu Quân bỗng bừnglên:
- Mẹmuốn tốt cho con ư? Mẹ muốn tốt cho con ở chỗ nào? Mẹ, rốt cuộc có muốn cho conlấy anh ấy không vậy?
- Conthì hiểu gì chứ? – Bao năm nay, cứ nói đến chuyện này là mẹ con họ lại trở nêncăng thẳng. Cứ tưởng rằng bà Hà sẽ nhảy dựng lên nhưng không ngờ lần này, bàlại thở dài. Bà không để ý gì đến câu nói của con gái mà tiếp tục nói. – Nhàcửa là chuyện quan trọng nhất. Trước khi kết hôn, nếu không nói rõ thì đợi đếnkhi lấy người ta rồi lại có phiền phức đấy. Nhà cậu ta ở đâu? Ở Kim Kiều! Đó lànơi nào? Nơi đó xa như vậy thì sau này, làm sao bố mẹ chăm sóc con được?
- Mẹ,mẹ đừng nói là vì con nữa. Con đã khôn lớn rồi. Con có thể tự chăm sóc chomình. – Tiểu Quân chau mày.
- Khônlớn ư? Con khôn lớn rồi thì không phải con gái mẹ sao? Con khôn lớn rồi thìkhông cần bố mẹ nữa sao? – Bà Hà cao giọng.
- TiểuQuân, con lại đây. Bố có chuyện muốn nói với con. - Giọng ông Hà vang lên. TiểuQuân còn định nói gì đó nhưng tay ông Hà đã đặt lên vai cô. Ông quay đầu lạinhìn vợ nói:
- Tôisẽ nói chuyện với Tiểu Quân. Bà đi tắm rửa rồi đi ngủ đi. Có chuyện gì cứ đểđến mai rồi nói.
5
Rấtmuộn rồi! Hai bố con đi trong ngõ nhỏ một lát. Lúc đầu, chẳng ai nói gì. Tronglòng Tiểu Quân rất buồn. Cô có cảm giác như mình sắp nổ tung. Cô cũng khôngbiết mình muốn làm gì nữa, chỉ cắm đầu bước về phía trước. Cô nghe phía sau cótiếng “tạch”, ngẩng đầu lên thì đó là bố cô đang châm một điếu thuốc. Đốm sángchập chờn trong bóng tối.
Bố côrất ít khi hút thuốc. Trong nhà không bao giờ trông thấy gạt tàn thuốc. Thithoảng ông mới ra ngoài hút một điếu và đa phần đó là do người khác mời. Cô rấthiếm khi thấy ông chủ động tự châm thuốc. Cô biết trong lòng ông cũng rất buồn.Tất cả đều vì chuyện của cô. Cô thấy lòng mình thật chua xót. Cô gọi ông:
- Bố! –Sau câu nói đó, cô dừng lại. Cô cũng chẳng biết mình còn có thể nói gì.
Ông Hà vỗ vai con gái. Ông cũng không nói về chuyện đã xảy ra hôm nay mànhắc đến chuyện trong quá khứ.
- Tiểu Quân, con biết nhà chúng ta chuyển đến đây từ bao giờ không?
- Từ hồi con bắt đầu học tiểu học ạ. – Tiểu Quân không biết tại sao bốmình lại nhắc đến chuyện đó nhưng cô vẫn trả lời.
- Chúng ta thì đúng nhưng mẹ con thì không. –Bố cô dừng bước. Ông ngoáiđầu lại nhìn khu nhà họ ở. Bóng cây che kín hai bên ngõ. Bóng đêm hòa vào kiếntrúc của khu nhà cũ. Ánh đèn le lói hắt ra từ những khung cửa sở nhỏ. Ánh trăngkhuyết đẹp vô cùng!
- Bố quen mẹ con ở công xưởng. Mẹ con có xuất thân không tốt nên bà luônbị người khác coi thường. Bà không khéo léo. Chúng ta phải sàng quặng sắt. Từnhỏ, mẹ con chưa bao giờ làm cả nên cũng không biết sàng. Mỗi ngày mọi ngườiđều phải sàng đủ định mức. Bà ấy làm đến tận nửa đêm không xong. Mọi người đềulôi mẹ con ra làm trò cười. Họ gọi bố đi xem. Hồi đó, bố còn rất trẻ. Bố cũngchạy đến xem. Vừa xem, bố đã bật cười. Động tác của mẹ con lúc đó thật vụng về.– Không đợi con gái trả lời, ông Hà cứ thế nói một mình.
Tiểu Quân sống ở nhà bà ngoại từ nhỏ. Bố mẹ cô luôn làm việc ở côngxưởng, rất hiếm khi về nhà. Đến tận khi cô vào tiểu học thì họ mới sống cùngnhau. Mẹ cô không nhắc lại cuộc sống trước đó của mình nên cô cũng không biếtgì. Bây giờ, bố cô nhắc đến, cô nghe mà thấy bàng hoàng.
Con gái không nói gì, ông Hà nói tiếp:
- Sau đó, tổ chức phân công cho bố giúp mẹ con. Bố là thành phần gì? Bađời là giai cấp vô sản. Còn mẹ con thì sao? Một đại tiểu thư của giai cấp tưsản. Được bố giúp, mẹ con nên cảm ơn tổ chức mới phải. Nhưng mẹ con lại nhớ thùcũ. Mẹ con luôn nhớ việc bố đã cười mình nên không thèm nói chuyện với bố. Sauđó, mẹ con coi bố như cái đuôi hằng ngày lẽo đẽo theo bà. Thật là mất mặt quáđi! – Ông Hà hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi nói, ông cònmỉm cười nữa.
- Nhưng mẹ con đã lấy bố. – Tiểu Quân nói.
- Phải. Nếu không vì căn nhà này thì bố đã không lấy được mẹ con và cũngkhông có con. – Ông Hà lại chỉ tay về phía nhà mình.
- Vì căn nhà này ấy ạ? – Tiểu Quân chau mày.
- Phải. – Ông Hà dập tắt điếu thuốc trên tay. – Hồi đó bắt đầu chínhsách cải cách. Có rất nhiều người nói những thứ chưa bị tịch thu thì còn có hyvọng lấy lại nhưng lúc đó, ông ngoại con bị ốm phải nằm liệt giường. Bà ngoạicon hằng ngày chăm sóc cho ông. Mẹ con là con gái duy nhất của họ. Trong nhà chẳngcòn gì đáng giá. Mẹ con báo cáo với công xưởng xin về Thượng Hải nhưng gửi báocáo bao nhiêu lần mà chẳng ai thèm đọc. Cuối cùng, bố đã phải giúp mẹ con.
- Bố giúp mẹ con ư? – Trong ấn tượng của Tiểu Quân, cả đời bố cô là mộtngười thật thà, chất phác, an phận. Thật không thể tưởng tượng nổi bố lại cóthể dùng cách gì giúp mẹ cô? Cô thấy rất kỳ lạ.
- Bố lấy mẹ con. – Ông Hà cười. – Khi đó, bố có tên trong danh sáchnhững người được về sống ở Thượng Hải. Nếu như mẹ con lấy bố thì có thể cùng bốtrở về. Bố nói điều này và mẹ con đã đồng ý ngay. Bố mẹ tổ chức đám cưới ở côngxưởng. Bên họ ngoại của con không có ai đến nhưng họ có gửi từ Thượng Hải đếnmột túi kẹo sữa thỏ trắng cực kỳ lớn. Mọi người trong công xưởng đều rất thích.Bố cực kỳ tự hào.
- Chính là vì căn nhà này ư? – Tiểu Quân mở to mắt mà cũng không thể nàohiểu nổi. Cô cảm thấy sau khi trải qua cuộc tình với Chí Hào, cô đã trở nênthực tế hơn rất nhiều. Cô không còn cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêuchết đi sống lại giữa hai người. Thật không ngờ mẹ mình lại lợi hại như vậy. Bàđã lấy chồng vì một căn hộ chưa đến năm mươi mét vuông đó.
- Đó là… - Ông Hà nhìn con gái.
Tiểu Quân lập tức biết mình đã nói sai, cô nắm lấy cánh tay bố mình nói:
- Không đâu ạ. Bố, bố đối xử với mẹ con tốt như vậy. Chắc chắn là mẹ concũng đã có tình cảm với bố. Nếu không thì sao mẹ con không lấy người khác màlại lấy bố chứ?
- Tất nhiên là tình cảm giữa bố và mẹ con rất tốt. – Ông Hà ho lụ khụrồi nói tiếp. – Tóm lại, sau khi bố mẹ lấy nhau thì cả hai cùng trở về ThượngHải. Lúc đó vẫn chưa lấy lại được căn nhà này. Mẹ con dẫn bố đến xem một lần vàlúc đó bố đã hiểu tại sao mẹ con lại làm việc không tốt ở công xưởng, tại saolúc đầu mẹ con lại không muốn nói chuyện với bố?
- Tại sao ạ? – Ông Hà nói không rõ nên Tiểu Quân nghĩ mãi mà không hiểu.
-Con biết không? Lúc đó, khu nhà này có rất nhiều người sinh sống. Rấthỗn tạp! - Ông Hà dẫn con gái quay lại. – Mẹ con dẫn bố vào vườn hoa và chỉ vàonhững chiếc cửa sổ đó rồi nói. Đó là căn phòng trước đây mẹ con thường ngồiđánh đàn dương cầm. Đó là căn phòng trước đây mẹ con thường ngủ. Đó là cănphòng mẹ con thường đọc sách. Nói được nửa chừng thì có người mở cửa sổ ra nhìnbố mẹ giận dữ. Họ nói bằng giọng miền Bắc. Họ bảo ai cho các người vào đây? Địnhtrộm cắp hả? Đi đi. Sau khi bố mẹ bị đuổi đi, mẹ con vẫn đứng ở chỗ này ngoáiđầu nhìn lại.
Ông Hà nói đến đây thì dừng bước, ông chỉ xuống dưới chân rồi nói vớicon gái:
- Ồ! Chính là chỗ này. Mẹ con đã nhìn rất lâu. Sau đó bà ấy khóc. Lúcđó, bố nghĩ, mẹ con là vợ của bố. Dù thế nào thì đời này bố cũng phải để mẹ conđược trở về ngôi nhà của mình.
Tiểu Quân nghe mà sống mũi cay sè. Một lát sau, cô mới buồn bã nói:
- Bố, bố không biết ăn nói thì làm sao mẹ con trở về được ạ?
- Không đâu. – Ông Hà thở dài. Cả đời ông luôn lạc quan trước mặt mọingười. Thật hiếm khi thấy ông thở dài. Điều này càng khiến Tiểu Quân thấy buồnhơn. – Dù bố có cố gắng đến mấy thì cũng không thể nào lấy lại được cuộc sốngtrước kia của mẹ con. Bố cũng biết rõ trong lòng mẹ con không vui. Đến ngày hômnay, bố nói với con những điều này chỉ là muốn con hiểu rằng, con người làmviệc gì cũng có lý do của họ. Mẹ con muốn con lấy chồng tử tế là đúng. Chỉ là,điều mẹ con cảm thấy là tốt thì nó lại không giống với điều con nghĩ. Chuyện lànhư vậy đấy. Con có hiểu không?
Tiểu Quân cúi đầu, mãi sau cô mới gật đầu rất nhẹ.
Ông Hà nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Ông giơ tay ra vuốt tóccon gái rồi lại nói:
- Con thật giống mẹ. Tính khí cũng vậy. Từ nhỏ đã rất ương bướng rồi. Đượcrồi. Chúng ta về nhà thôi.
Ngõ nhỏ không dài, chỉ đi vài bước là về đến nhà nhưng Tiểu Quân ôm cánhtay bố bước từng bước ấm áp lạ thường. Khi về đến cửa, cô bỗng ngẩng đầu nhìnông Hà nói:
-Bố,con yêu anh ấy.
Tuy câunói này của cô chẳng liên quan gì đến chuyện họ vừa nói nhưng ông Hà hiểu ngay.Ông cười với cô:
- Đượcrồi. Bố biết. Không phải bố đã nói rồi sao? Bố ủng hộ các con.
- Nhưngmẹ con… - Cô hiểu những điều bố nói lúc trước. Không phải là cô không hiểu cáchnghĩ của mẹ nhưng điều quan trọng với cô lúc này là chuyện đại sự cả đời. Tuycâu nói này của bố cô rất quan trọng nhưng nó không giải quyết được vấn đề thựctế.
Hiểnnhiên hôn nhân là chuyện của cô và Khởi Trung nhưng không qua được cửa của bốmẹ hai bên thì khó mà thành được.
- Bốbiết. Bó nói với con những điều này là để con bình tĩnh lại, hiểu mẹ con. Conđừng làm gì khiến mẹ con lo lắng. Chuyện gì cũng đều có cách giải quyết.
- Cũnggiống như soạn một chương trình. Đường này không đi được thì chúng ta sẽ đi đườngkhác, đúng không ạ? – Lời ông Hà nghe rất quen. Tiểu Quân không kìm nén đượccũng nói một câu.
- Đúngđúng. – Ông Hà mỉm cười gật đầu rồi lại nói. – Có điều chương trình đó…
-Vâng.Đây là câu nói của Khởi Trung trước khi anh ấy đến nhà mình lần đầu tiên ạ. Anhấy là lập trình viên máy tính. Nói cái gì cũng liên quan đến máy tính. TiểuQuân cũng cười. Sau đó, cô nhìn thấy trên nét mặt bố lộ vẻ cực kỳ hài lòng. Ônglại vỗ vai cô.
- Anhchàng này được đấy. Tiểu Quân, con không chọn lầm người đâu.
6
Khi họlên tới nơi thì căn nhà hoàn toàn im lặng. Rõ ràng là bà Hà đã đi ngủ nhưng vẫnđể đèn trong phòng. Trên bàn đặt hai bát mộc nhĩ trắng còn bốc hơi.
Hai bố con nhìn nhau. Mặt ông Hà lộ rõ câu ‘Con xem đi”. Tiểu Quân thởdài, bê một bát vào phòng mình.
Vừa bước đến bên giường thì điện thoại của cô đổ chuông, là điện thoạidi động. Trong nhà rất yên tĩnh nên tiếng chuông điện thoại vang lên rõ mồnmột. Sợ làm ảnh hưởng đến bố mẹ, Tiểu Quân vội vàng đặt cái bát xuống để lầntìm điện thoại trong túi. Càng vội càng tìm không thấy. Mãi đến khi lấy đượcđiện thoại ra thì tiếng nhạc chuông điện thoại đã tắt.
Ngoài Khởi Trung ra thì làm gì còn ai gọi đến vào lúc này nữa chứ? TiểuQuân bấm luôn nút gọi lại mà chẳng kịp nhìn số điện thoại gọi đến. Chuông điệnthoại vừa đổ một tiếng đã có người nghe nhưng không phải là Khởi Trung như cônghĩ.
Là tiếng của Chí Hào. Anh ta không nói nhiều, chỉ rất ngắn gọn:
- Tiểu Quân, anh có vài điều muốn nói với em. Em cóthời gian không?
Giọngnói mà mình không ngờ tới khiến cho Tiểu Quân giật mình.
Gọiđiện lúc nửa đêm, đầu bên kia là bạn trai cũ, người mà cô không ngờ là mình lạicòn nghe thấy giọng thì làm sao cô không giật mình được chứ?
Nhưngnếu là trước đây thì cô sẽ không giật mình vì chuyện này. Chí Hào đi làm tự do.Cuộc sống chủ yếu về đêm. Anh đi ngủ rất muộn. Nhưng mấy năm ở bên cô, cho dùmuộn đến mấy, trước khi đi ngủ, anh cũng đều gọi điện nói chuyện với cô vàicâu. Thế nên tự nhiên nó trở thành thói quen. Nhưng bây giờ không như ngàytrước. Họ đã chia tay mấy tháng rồi. Ngoài lần tình cờ gặp ở sân bay ra, họkhông hề có liên lạc gì với nhau. Bỗng nhiên anh gọi điện đến như vậy khiến côkhông biết phải làm gì.
- TiểuQuân, em có nghe không? – Đợi mãi mà không thây cô trả lời, anh gọi cô.
- Tôi đangnghe. Jason, muộn như vậy rồi. Anh có chuyện gì không? – Cô định thần lại trảlời, còn gọi cả tên tiếng Anh của anh.
Cô gọianh là Jason, Chí Hào giữ chặt điện thoại, tim đập thình thịch.
Khôngphải là vì cô gọi nhầm tên anh. Trên thực tế, mọi người quanh anh đều gọi anhnhư vậy. Anh sinh ra ở nước ngoài nên rất ít khi dùng tên tiếng Trung. JasonPhùng mới là tên trên hộ chiếu của anh nhưng trước đây, Tiểu Quân kiên quyếtgọi anh là “Chí Hào”. Cô còn rất đắc ý hỏi anh rằng, có phải trên thế giới nàychỉ có mình cô gọi tên anh như vậy.
Đó đúng là sự thật. “Chí Hào, Chí Hào”, trên thế giới này chỉ có mình cômới gọi anh như vậy. Trước đây, anh đã nghe quen cái tên này nhưng bây giờ,người duy nhất trên thế giờ này bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô.
Có lẽ tất cả những điều này không quá đường đột, chỉ là anh không camtâm nhìn mọi thứ dần thay đổi và cuối cùng thấy cô đến bên người đàn ông khác.
Tay anh đặt trên vô lăng, từ đó vang lên tiếng rít nho nhỏ. Anh đã nắmvô lăng rất chặt nhưng giọng anh vẫn tiếp tục vang lên.
- Phải. Anh có chuyện muốn nói với em. Em có thể xuống đây một chút không?Anh đang ở dưới nhà em.
Lúc xuống nhà, Tiểu Quân vô cùng lưỡng lự.
Cô không biết Chí Hào muốn nói gì và cô cũng chẳng quan tâm lắm. Haingười đã chia tay nhau. Mấy tháng đã qua, cô đang chuẩn bị cho lễ cưới củamình, còn anh cũng đã có vợ chưa cưới từ mấy năm trước. Lúc này dù có nói gìcũng đều là thừa.
Cả hai đều đã trưởng thành, chia tay là lựa chọn của hai người. Nếu đãnhư vậy, từ nay thà nhớ lại còn hơn gặp mặt. Gặp mặt để làm gì? Gặp mặt cũngkhông thể quay lại như trước đây.
Nhưng Chí Hào nói đang đợi cô dưới nhà. Lúc này, ngộ nhỡ làm kinh độngđến hàng xóm hay bố mẹ thì sẽ không hay chút nào.
Cô và Khởi Trung đang bước trên con đường chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Haibên gia đình đều đã gặp nhau. Tuy có vài vấn đề nhưng mục tiêu đã rõ ràng. Vàolúc then chốt này, cô không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Tiểu Quân cắn răng, quyết định bước xuống nhà. Đèntrong nhà đã tắt. Bố mẹ cô đã đi ngủ. Khi đóng cửa, cô phải cực kỳ nhẹ nhàng đểkhông gây nên bất kỳ tiếng động nào làm họ thức giấc.
Đúng làChí Hào đang đợi cô ở dưới nhà. Ngõ nhỏ yên tĩnh. Anh đứng một mình bên ngoàixe hút thuốc. Bước đến gần, cô chỉ thấy điếu thuốc dưới chân anh.
Chí Hàokhông nói gì vì cảm xúc quá phức tạp. Anh đã vô số lần nhìn thấy cô bước ra từcánh cửa đó và đi về phía mình nhưng lần này, anh bỗng thấy dù cô có đi thế nàocũng cách anh rất xa. Anh nhìn mãi mà không thấy rõ nét mặt của cô.
TiểuQuân bước đến dừng lại trước mặt anh. Đã là giữa thu nên đêm rất lạnh. Cô đixuống mà không mang theo áo khoác, rồi khoanh tay đứng trước mặt anh, đợi anhnói.
Tâmtrạng anh vẫn đang rối bời. Trong chốc lát, anh không biết tiếp theo mình nênlàm gì, đầu ngón tay bị đau. Hóa ra điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đó.Giật mình, tàn thuốc rơi xuống. Nó chưa kịp chạm đất thì gió đã thổi bay đirồi.
Cuốicùng anh cũng nói. Không hề lòng vòng, anh chỉ nói một câu:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]