11
“Tôi đã nói hết những gì cần nói. Nếu anh còn là đàn ông thì mau thả tôi ra!”
Cẩm Du ngồi trên ghế sofa, đôi mắt lạnh lùng.
Rõ ràng so với Hạ Nam to lớn bên cạnh, cô ấy nhỏ bé hơn rất nhiều, nhưng khí thế của cô ấy lại mạnh mẽ hơn hẳn.Hạ Nam dáng ngườ to lớn như vậy, nhưng lại cúi người bên cạnh ghế sofa, cẩn thận dựa vào chân của Cẩm Du:
“Vợ ơi, có phải anh làm sai điều gì không? Anh sẽ sửa.”
“Không có.” Cẩm Du thực ra đã mềm lòng, nhưng cô ép mình phải cứng rắn, “Chuyện trốn chạy là do em lên kế hoạch. Anh bảo Thẩm Hàn đừng làm khó Diệp Diệp.”
“Còn nữa, anh không thấy tờ giấy em để lại à?”
“Thấy rồi.” Hạ Nam trông càng thêm tội nghiệp, “Vừa về nhà là anh thấy ngay. Nó được đặt giữa hai chiếc gối của chúng ta. Anh còn tưởng đó là một bất ngờ nhỏ em dành cho anh.”
Cẩm Du ngơ ngác: “Anh thấy rồi mà sao còn…”
Hạ Nam lôi tờ giấy được gấp cẩn thận từ túi ra: “Vợ ơi, cái gối thêu có ý nghĩa gì vậy?”
“Trên đường đi anh có hỏi Thẩm Hàn, nhưng hắn bảo anh im đi và còn mắng anh là đồ ngốc.”
“Anh vốn dĩ rất ngu ngốc, đọc sách của em anh cũng không hiểu. Nào là ‘Luận văn’ với ‘Cách viết và xử lý công văn’… Có phải vì thế mà em ghét anh không? Nhưng Thẩm Hàn cũng thông minh mà chẳng bao giờ đọc sách nghiêm túc cả…”
Cẩm Du tròn xoe mắt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-than-xuyen-khong-den-toc-nhan-thu/3620023/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.