5
Kế hoạch đã được xác định chắc chắn. Tối mai họ có một buổi đấu giá, chúng tôi sẽ lấy cớ bị ốm ở nhà và sau đó trốn đi. Sau khi quyết định xong, không hiểu sao tôi lại thấy hơi bồn chồn.
Nhìn Thẩm Hàn về nhà sau giờ làm việc, tôi liếc nhìn bộ vest tôn lên bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh ấy, rồi không kiềm chế được, lao ngay lên và ôm chặt lấy anh.
Anh ấy thả chiếc cặp xuống đất, một tay đỡ mông tôi, tay kia chậm rãi đổi giày, đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện nụ cười:
“Hôm nay sao nhiệt tình thế? Lưng không đau nữa à?”
“Vẫn đau. Nhưng thèm quá rồi.”
Thèm cơ thể anh.
Đây là lần đầu tiên tôi nói ra những lời như vậy, Thẩm Hàn hơi sững sờ, đôi mắt xanh lục đậm khóa chặt lấy tôi, như một kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình: “Em vừa nói gì? Nói lại xem nào.”
Tôi nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh cúi xuống một chút, tay vuốt ve yết hầu gợi cảm của anh: “Anh đẹp trai, sao tôi thấy anh quen quá nhỉ? Nói trước, tôi không phải đang tán tỉnh đâu, nhưng anh biết đấy, từ nhỏ tôi đã không có chồng…”
Đây là câu đầu tiên tôi nói với Thẩm Hàn khi vừa xuyên không đến đây. Khi đó, tôi và Cẩm Du bị một nhóm nhân thú có ý đồ xấu chuốc rượu, bị ép uống say mèm. Đúng lúc nguy cấp thì Thẩm Hàn xuất hiện cứu tôi. Rượu làm tôi ngà ngà say, cộng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-than-xuyen-khong-den-toc-nhan-thu/3620021/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.