"Vậy anh mài mực đi nhé." Người đàn ông nói.
Phó Dĩ Nghiên nghe lời, đi đến bên cạnh mài mực cho y. Người đàn ông mở tờ câu đối Tết ra, suy nghĩ một lát, sau đó đặt bút viết chữ.
Y rất nghiêm túc khi viết, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngòi bút của mình, lộ ra nửa khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh, bên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông không còn trẻ nữa, ở khóe mắt có những vết chân chim lờ mờ. Y lại xem như thích cười từ lúc sinh ra, những nếp nhăn này càng không thể che giấu được, song những dấu vết như vậy chỉ làm tăng thêm sự tao nhã của người nọ mà thôi.
Phó Dĩ Nghiên trong lẫn ngoài giấc mơ đều đang mê mẩn nhìn y một cách chăm chú.
Đợi đến khi người đàn ông viết chữ xong rồi đứng thẳng dậy, lúc này Phó Dĩ Nghiên mới hoàn hồn.
"Được rồi, để An An treo mấy câu đối Tết này lên đi." Người nọ nói, y quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Đã gần chín giờ, An An cũng sắp đi tập thể dục buổi sáng về rồi."
An An là ai?
Phó Dĩ Nghiên vẫn còn đang nghi hoặc, thế nhưng trong chốc lát sau, mọi thứ trước mặt hắn bắt đầu nhòa đi, khôi phục lại thành một khoảng trống u tối.
Hắn đột ngột mở mắt ra.
Đập vào mắt là căn phòng ngủ quen thuộc.
Đó là... mơ sao?
Song, ngay cả khi bây giờ hắn đã tỉnh dậy đi nữa, tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều chân thực đến đáng sợ.
...
An An là ai?
Nếu hỏi Trình Nghi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-gia-cung-nhau-song-lai/162876/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.