*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
16.
Chạng vạng tối hôm sau, tôi đặt báo thức, lấy sẵn bộ quần áo ngày mai muốn mặc từ trong tủ ra, thậm chí còn hâm dở chạy đi kiểm tra xăng trong xe đã đầy bình hay chưa. Trước khi ngủ tôi nhận được tin nhắn của Alan, anh đang làm thủ tục rồi. Tôi chúc anh ngủ ngon, mở album ảnh hai người chụp chung ở bên kia ra, hy vọng tối nay có thể nằm mơ thấy người mà tôi vẫn hằng nhớ nhung.
Xế chiều ngày kế tiếp, Alan đến nơi đúng giờ. Tôi đứng bên ngoài cửa ra, chờ được chàng trai người Anh của mình. Anh mặc áo phông trắng khoác áo sơ mi bên ngoài, bên dưới mặc quần đùi thoải mái, tóc đã cắt ngắn một chút, trông rất có tinh thần. Tôi chạy tới ôm hôn anh không chút kiêng dè nào, dùng nhiệt độ cơ thể mình nghênh đón nụ cười không thể che đậy được của anh. Alan ôm tôi thật chặt vào lòng, hai tay vỗ về sau lưng tôi, thỉnh thoảng lại kêu, Đông Dương, Đông Dương, anh đến rồi, anh đến đây rồi.
Tôi mặc anh ôm một lúc, rồi nhận lấy hành lý dẫn anh ra bãi đậu xe, săn sóc cho anh giống như anh làm cho tôi hồi tôi mới tới Việt Nam vậy. Trên đường đi chúng tôi nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là anh nói tôi nghe. Ngày hôm qua ăn gì, ở Hồ Chí Minh quá nóng, gần đây ít du khách hơn. Tôi thì thuận theo tiếp lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-alan/1862546/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.