– Hai phút.
Trần Song Hạc chống tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương nói:
– Nghiền nát cô ta!
Trở lại phòng khách, anh ta nghe thấy tiếng của bố mình.
– Nhìn con có vẻ căng thẳng. – Trần đạo ngồi ở sô pha, một tay cầm chai rượu vang đỏ, rót đầy rượu đỏ tươi vào ly, ông đẩy cái ly về phía Trần Song Hạc,
– Muốn uống một ly không? Có thể giúp con bình tĩnh lại.
– Không cần đâu ạ. – Trần Song Hạc nhìn ông, trên mặt hiện lên một tia nhục nhã, – Sẽ không tái diễn chuyện như lần trước đâu.
– Ồ?
Trần đạo thu ly rượu về, tự uống một ngụm.
– Con có lòng tin như vậy?
– Đương nhiên rồi.
Trần Song Hạc lạnh lùng nói.
– Về sau con cẩn thận ngẫm nghĩ, những gì cô ta thể hiện tại buổi thử vai “Cô gái xấu xí” căn bản không phải là kỹ thuật diễn gì cả!
Kỹ năng diễn xuất của một người không thể nào trong một thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc được, thiên tài thì có thể đấy, nhưng Trần Song Hạc không cho rằng Ninh Ninh là một thiên tài, từ biểu hiện trước kia của cô cho thấy, gọi cô là một người tài năng bình thường đã là khen ngợi cô rồi. Cho nên ở buổi thử vai “Cô gái xấu xí” lần trước, sở dĩ cô có biểu hiện chói mắt như thế, chỉ có một lý do để giải thích…
– Lần đó chỉ là sự trùng hợp. – Trần Song Hạc chậm rãi nói, – Mẹ cô ta qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2481007/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.