Đúng vào lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
Không phải của Ninh Ninh, mà là của Văn Vũ.
– Alo.
Anh nhận điện thoại, đầu tiên là ngẩn người,
– Anh nói cái gì?
Sau đó không đợi đối phương nói hết thì đã lao ra ngoài cửa, ngay cả áo khoác lần tập vẽ đều bị bỏ quên, Ninh Ninh vội cầm tất cả lên, đuổi theo anh.
– Tôi lập tức đến ngay.
Văn Vũ vừa kéo cửa xe ra vừa tắt di động.
Một bên kia cửa xe mở ra, Ninh Ninh ngồi vào.
Văn Vũ quay sang nhìn cô, cô cũng quay sang nhìn Văn Vũ.
– Em cầm đồ của anh.
Cô ôm chặt áo khoác cùng tập tranh vẽ của anh, căn bản không tính trả lại cho anh, bởi vì đây là cái cớ mà cô đi theo anh.
- ….Tiện thể…tiện thể đi theo anh, nhìn anh có vẻ không được tốt mấy.
Văn Vũ nhìn cô thật sâu, cuối cùng quay đầu đi, lạnh nhạt nói:
– Cài dây an toàn vào đi.
Ninh Ninh thở ra nhẹ nhõm, tự thắt dây an toàn cho mình.
…Rất nhanh cô đã biết vì sao anh phải nói vậy…
Không phải phong độ lịch sự cũng không phải làm điều thừa, bởi vì tiếp theo anh điều khiển xe với tốc độ sinh tử, thế cho nên khi xe dừng ở lối vào bệnh viện, Ninh Ninh gần như là bò ra ngoài.
Văn Vũ sải bước cực nhanh đi vào một phòng bệnh, bởi vì gần như là chạy một đường, cho nên hơi thở hổn hển, gọi:
– Bố ơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480962/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.