– Anh tự nghĩ đối xử với hai em không tệ.
Bùi Huyền xoa tay, nhìn Mộc Qua,
– Em không đi học mà lăn lộn ngoài xã hội, đi dọn gạch ở công trường, anh thấy em còn nhỏ nên đưa em về, cho em một công việc trong một tháng có thể kiếm được tiền lương của một năm, em có gì mà không hài lòng?
Lại quay sang Mộc Nhĩ, nói:
– Em nói em muốn chăm sóc gia đình, chỉ cần có thể chữa được bệnh cho mẹ, nuôi em trai vào đại học thì cái gì em cũng làm. Anh không bắt em làm chuyện em không muốn, anh bảo em diễn kịch, chẳng phải em vẫn luôn muốn trở thành diễn viên đó sao? Vừa được làm chuyện em muốn làm, vừa kiếm được tiền, em có gì không hài lòng?
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất, ánh mắt dần dần chuyển sang lạnh lẽo, làm độ ấm trong phòng chợt hạ thấp.
– Cho anh một lý do. – Bùi Huyền lạnh nhạt nói, – Vì sao phản bội anh?
Mộc Qua:
– Tôi vẫn muốn làm công việc dọn gạch ở công trường.
– Em…
Mộc Nhĩ lại không thể trợn mắt nói dối như em trai, hoặc là nói bởi vì thời gian ở chung khá dài, không muốn tùy tiện có lệ trả lời Bùi Huyền, cô ấy mấp máy môi nói:
– Em xin lỗi, làm diễn viên tuy rằng là mơ ước của em, nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, sau khi thử rồi em mới phát hiện mình thích cuộc sống bình thường hơn. Em rất xin lỗi, số tiền đó…về sau em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480860/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.