Dẫu cho Lý Thiện Trúc từ chối nhiều lần nhưng Văn Vũ vẫn nhất quyết đưa hai người họ về nhà.
Vì sao? Ninh Ninh nhìn rất lâu sườn mặt của anh, là cho rằng cô bị bệnh cho nên không thể bỏ mặc cô, giống như lần đó trên sân thượng đúng không?
– Tới rồi. – Lý Thiện Trúc lấy chìa khóa ra.
Ninh Ninh quay mặt đi, cánh cửa ở trước mặt cô chậm rãi mở ra.
Cánh cửa này đã mở lần thứ 363 rồi.
Văn Vũ quay mặt sang một bên, thời điểm cửa mở, Ninh Ninh nắm lấy ống tay áo của anh, một loại phụ thuộc trong tiềm thức.
– Nếu đã đến đây rồi. – Văn Vũ đưa lưng về phía họ nói, – Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Anh ta đi vào trong bếp, tiếng bật bếp tiếng xắt rau, tiếp đó là mùi thơm của đầu cá.
Văn Vũ ngồi trên sô pha một lúc, tay phải đột nhiên bị người ta lật qua, lòng bàn tay hơi ngứa, anh cúi xuống xem, nhìn thấy Ninh Ninh đang dùng đầu ngón tay viết chữ lên lòng bàn tay anh.
Hai chữ.
– Đừng ăn.
Văn Vũ vừa định đọc hai chữ này ra, ngón tay vừa viết chữ của Ninh Ninh đã đưa lên môi, làm động tác suỵt với anh, sau đó đôi mắt nhìn về hướng nhà bếp.
– Vì sao? – Văn Vũ nhìn cô rất lâu, – Giọng chị bị làm sao vậy?
Ninh Ninh chỉ nhìn anh, không nói gì.
Không phải không muốn nói.
Mà là không thể nói.
Kề cận tử vong lần thứ 362,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480829/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.