Ninh Ninh cảm thấy Trần Song Hạc gần đây rất kỳ lạ.
Chẳng hạn như tin nhắn WeChat này anh ta đã gửi gần đây.
– Ngày mai là ngày giỗ mẹ anh, có thể đi cùng anh được không?
Quan hệ họ thân thiết lắm à? Hơn nữa dạo gần đây bắt đầu có tin đồn lan truyền về bọn họ, lúc này chẳng phải càng nên tránh né có đúng không?
Thấy cô không trả lời, Trần Song Hạc lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến.
– Đi một lúc rồi về luôn, em cũng có thể thăm mẹ em luôn.
Đọc tin nhắn này xong, Ninh Ninh cũng thấy áy náy, thời gian cô tiêu tốn và dành cho Rạp chiếu phim Nhân Sinh quá nhiều, lúc đi ra thì vẫn luôn bận rộn công việc, chưa có thời gian đi thăm mẹ.
– Vậy được rồi.- Cô hồi âm lại, – Ngày mai là khi nào?
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Song Hạc lái xe tới nhà cô, đón cô đi nghĩa trang.
Không phải tết Thanh Minh, cũng không phải cuối tuần hoặc là ngày nghĩ lễ theo pháp định, người đi nghĩa trang thưa thớt, chỉ có từng mộ bia san sát, nhìn không thấy điểm cuối.
Thật trùng hợp là, phần mộ của hai người mẹ cách nhau cũng không xa, khi tới nơi, Ninh Ninh trông thấy một đoàn người đang viếng trước mộ Ninh Ngọc Nhân:
– Chị Ninh, chị ra đi quá sớm.
– Đúng vậy, không có chị, giờ chẳng có phim truyền hình nào đáng để xem nữa cả.
– Nói bừa, hôm qua bà còn mê mẩn xem “Vương gia báo đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480821/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.