Ninh Ninh nhận ra khuôn mặt của anh ta, nhưng những người khác thì không.
Nhưng họ lại nhận ra được tấm mặt nạ ở trong tay đối phương.
– Lý Thủy Sinh là gì của cậu? – Trưởng thôn già nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay anh ta hỏi.
– Là bố cháu. – Người đàn ông ở cửa trả lời, – Cháu tên Lý Huyền ạ.
Lý Huyền? Không đúng. Tên của anh ta rõ ràng là Bùi Huyền mà!
Bùi Huyền thoạt nhìn già hơn trước một chút, tóc ở hai bên thái dương đã có màu muối tiêu, trên mặt đầy vẻ phong trần mệt mỏi, anh ta đóng cửa phòng lại đi thẳng đến bên trưởng thôn già, đưa mặt nạ trong tay mình qua.
Trưởng thôn già nhận lấy mặt nạ lật đi lật về xem nửa buổi, cuối cùng thì gật đầu với tất cả mọi người đang ngồi ở đây, xem như chấp nhận thân phận của anh ta, sau đó trả lại mặt nạ cho anh ta, cười nói:
– Ngồi đi, ngồi đi cháu.
Không! Trưởng thôn, ông không thể dựa vào mặt nạ mà nhận người được, ông phải kiểm tra thẻ căn cước của anh ta mới phải.
Anh ta ngồi xuống, vừa ngẩng lên đúng lúc mặt đối mặt với Ninh Ninh.
Dưới ánh nến, ánh mắt anh ta nhìn Ninh Ninh rất kỳ lạ đến khó tả.
– Ninh gia tới rồi. – Trưởng thôn nhìn Ninh Ninh, lại quay sang nhìn Bùi Huyền, than thở, – Lý gia cũng tới rồi, hiếm khi tề tựu đông đủ như này, mọi người cùng thảo luận chuyện tế tổ năm nay đi.
– Lý gia. – Một người trong đó lên tiếng nói, – Cháu có biết nhảy điệu múa Na không?
Bùi Huyền lạnh nhạt quét về phía người đó:
– Cháu không biết.
– Không biết? – Đối phương kêu lên đầy khó tin, nói với mọi người, – Nghe thấy không? Cậu ta không biết, không biết thì làm sao lên sân khấu biểu diễn được đây?
– Không biết thì có thể học. – Có người phản bác lại, miệng mồm sắc bén nói. – Lúc trước Lý Thủy Sinh không tới, cho nên bảo anh nhảy, giờ con trai người ta đã tới rồi, vậy thì không còn chuyện của anh nữa.
– Anh cho rằng tôi thèm muốn lắm à? Sai rồi, tôi là vì mọi người thôi! – Đối phương tức hộc máu nói, – Anh không nghe nó nói à? Nó không biết. Nếu để nó lên, nghi lễ tế tổ sẽ hỏng bét cho coi.
Hai người tranh cãi không ai nhường ai, cuối cùng có tiếng quải trượng gõ gõ dưới nền nhà, hai người mới cùng nhìn về phía trưởng thôn.
– Đừng có om sòm nữa. – Ông ta quay sang nhìn Bùi Huyền, – Lý Huyền, cháu thật sự không biết nhảy chút gì thật à?
Bùi Huyền lắc đầu.
– Vậy thế này đi. – Trưởng thôn trầm ngâm một lát rồi chuyển ánh mắt về phía vị đại vũ giả, trong ánh mắt hưng phấn của đối phương, trưởng thôn thong thả nói. – A Thiết, cháu dạy nó đi.
Nụ cười tươi trên mặt đối phương lập tức cứng đờ.
– Tôi biết cháu vì tốt cho mọi người, nhưng quy củ thì không thể sửa đổi được. – Trưởng thôn nhấn mạnh hai chữ quy cũ, với vẻ mặt không chút biểu cảm, như tượng đá canh giữ trước mộ, dù gió táp mưa sa cũng vĩnh hằng bất biến, – Kết cục của người sửa quy cũ là gì, hẳn cháu cũng biết chứ?
Khooảnh khắc đó không biết A Thiết nhớ tới ai mà mặt trắng bệch như tuyết, cúi đầu nói:
– Vâng ạ, cháu sẽ dạy anh ta.
Bấy giờ trưởng thôn mới hài lòng gật đầu, gương mặt trở lại vẻ hiền từ như bình thường.
Đột nhiên một giọng nói non nớt cất lên trước mặt mọi người:
– Thế…cháu thì sao ạ?
Mọi người nhìn theo tiếng nói, ánh mắt đều tập trung trên người Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn mọi người, nói:
– Cháu cũng không biết nhảy ạ.
Kỳ lạ chính là không hề có một ai nhảy ra nói muốn nhảy thay thế cô, thậm chí trưởng thôn còn hiền hòa an ủi cô:
– Không sao đâu cháu gái nhỏ, không sao đâu. Nhân vật của cháu chỉ cần ngồi nhìn toàn bộ quá trình thôi, còn việc nhảy là việc của những người khác.
Ninh Ninh nhìn ông ta, ngồi nhìn á? Việc nhẹ nhàng như vậy, vì sao cứ bắt đích danh cô phải làm, thật sự chỉ bởi vì cô họ Ninh thôi ư? Hay hoặc là bởi vì quy củ trong thôn?
Những việc sau đó cơ bản không liên quan đến cô nữa, như là sân khấu kịch hoàn công khi nào, có mời người ngoài tới xem lễ không, có nhà mặt nạ bị trẻ con trong nhà nghịch làm nứt, nếu trước khi lễ tế tổ bắt đầu mà chưa sửa xong thì phải làm sao v.v… Ninh Ninh nghe rất thờ ơ nhàm chán, cho đến khi hội nghị kết thúc, bên ngoài bưng bê đồ ăn và rượu nóng vào.
Người đưa các món ăn và rượu được vào không ngờ là Ninh Ngọc Nhân.
– Mẹ ơi. – Ninh Ninh đứng bật dậy, – Để con tới giúp mẹ.
– Thế này sao được? – Trưởng thôn giữ chặt tay cô, – Cháu là người Ninh gia, không phải người hầu.
– Mẹ cháu cũng là người Ninh gia ạ. – Ninh Ninh khó hiểu phản bác lại ông ta.
Kết quả câu nói này làm trưởng thôn bật cười, những người khác cùng bật cười theo, vẻ tươi cười của trưởng thôn cực kỳ sâu xa làm người ta thấy lạnh buốt sống lưng.
Chỉ duy nhất có một người không cười chính là Bùi Huyền, anh ta như suy tư gì đó nhìn Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ninh hất tay trưởng thôn đi đến bên Ninh Ngọc Nhân giúp mẹ phân chia món ăn và rượu uống xuống, sau đó tự rót cho mình chén rượu, nâng chén nói:
– Cháu xin kính các ông các bác các chú các thím một chén ạ.
Cô uống một hơi cạn sạch, những người ngồi đây không ai dám không nể mặt mũi cô, cũng không biết là bởi dòng họ của cô hay là bởi vì quy cũ trong thôn mà tất cả đều giơ chén rượu lên.
– Khụ khụ. – Ninh Ninh buông chén rươu, ho hai tiếng.
Cô biết uống rượu, nhưng đó là lúc cô đã bước vào xã hội. Còn bây giờ cô đang trong thân thể thời thiếu nữ, bởi vì được Ninh Ngọc Nhân nuông chiều yêu thương hết mực, từ trước đến nay chưa từng dính vào chất cồn cho nên mới chưa thích ứng được.
Nhưng như vậy cũng tốt, Ninh Ninh dựa vào người Ninh Ngọc Nhân, mềm nhũn nói:
– Mẹ ơi, con đau đầu quá…
– Đã bảo con đừng uống rượu rồi. – Ninh Ngọc Nhân trách yêu, sau đó nói với mọi người, – Cháu xin lỗi, con gái cháu uống say, cháu đưa con bé về nghỉ ạ.
Trông thấy dáng vẻ say sắp nằm ra đất của Ninh Ninh, thôn trưởng đứng dậy nói:
– Đừng gấp đừng gấp, để ông bảo người gói chút đồ ăn nóng cho các cháu để các cháu mang về ăn, rồi ông bảo người lái xe đưa các cháu về nhà.
Ông ta vừa nói xong thì Bùi Huyền đã cầm chìa khóa xe lên, đứng dậy nói:
– Để cháu đưa đi cho ạ.
Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân đều cứng đờ cả người.
– Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất. – Trưởng thôn rất hài lòng, vỗ vào lưng anh ta, – Thế này mới đúng chứ, người Lý gia và người Ninh gia vẫn luôn là thân thiết nhất mà.
Đây cũng là quy cũ trong thôn à?
Ở bên ngoài nhà của trưởng thôn, Bùi Huyền không nói gì mở cửa xe, Thôi Hồng Mai ngồi vào trước, bởi vì khoe giàu không thành công, cho nên nổi giận đùng đùng:
– Có trời mới biết nhóm người này kiếm tiền như thế nào, một đám người nào cũng giàu nứt đố đổ vách, không bình thường, không bình thường chút nào, lai lịch của đồng tiền này chắc chắn không bình thường..
Ninh Ninh được Ninh Ngọc Nhân đỡ lấy, không nói gì ngồi vào trong xe.
Trên đường đi ngoại trừ Thôi Hồng Mai thì không một ai nói gì, chiếc xe đưa ba người đi về nhà.
Lúc xuống xe đi về nhà, Ninh Ninh không khỏi quay đầu nhìn lại.
Bầu trời đầy mây và trăng sáng, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Ninh Ninh nhìn thấy Bùi Huyền không đi, vẫn đang ngồi trong xe nhìn cô.
Lại là cái nhìn kỳ lạ muốn nói lại thôi đó.
Đêm khuya, ba người phụ nữ đều ngủ không yên ổn.
Thôi Hồng Mai nói mớ trong mơ:
– Áo gấm về làng, áo gấm về làng…Không cho các người khinh thường tôi.
Ninh Ninh rón rén xuống giường đi đến cánh cửa dán tai vào nghe động tĩnh bên ngoài.
Ninh Ngọc Nhân chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng bên ngoài, đêm khuya lạnh lẽo, giọng cô ấy hơi run rẩy, cầm di động hỏi:
– Anh lại muốn làm chuyện gì?
– Lý Huyền cái gì? Anh rõ ràng là Bùi Huyền!
– Có phải anh tới là nhằm vào Ninh Ninh không?
Có vẻ như Ninh Ngọc Nhân chắc chắn sự xuất hiện của Bùi Huyền ở đây là có âm mưu, nhưng Bùi Huyền lại thề thốt phủ nhận, hai người tranh chấp không có kết quả, Ninh Ngọc Nhân tức giận cúp điện thoại của anh ta.
Ninh Ninh rời khỏi cánh cửa nhanh chân chui vào trong chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau một lát, bên cạnh có tiếng động khẽ, Ninh Ngọc Nhân nằm xuống bên cạnh cô.
– Ninh Ninh. – Ninh Ngọc Nhân nói nhỏ bên tai cô, – Mẹ sẽ cho người đưa con trở về.
Ninh Ninh mở mắt ra nhìn mẹ.
– Thế mẹ thì sao ạ? – Cô hỏi, – Mẹ không về cùng con ạ?
Ninh Ngọc Nhân một tay chống đầu, nằm nghiêng người cười với cô:
– Mẹ có chút việc tạm thời chưa về được.
– Cháu có muốn mẹ cháu thay thế cháu không? – Lời nói của trưởng thôn đột nhiên hiện lên bên tai cô, cô nhìn Ninh Ngọc Nhân, hỏi:
– Mẹ muốn thay thế con phải không?
Ninh Ngọc Nhân sững người, sau đó dịu dàng vuốt má cô:
– Hai người Ninh gia không thể đi cùng nhau được, ít nhất phải có một người ở lại.
– Thế thì con cũng không đi. – Ninh Ninh nói, trong lòng nghĩ: Con hối hận vì lần trước đã đi rồi.
Mẹ ở trước mặt con mỉm cười, nhưng lại đau khổ ở nơi mà con không nhìn thấy.
Mùa hè năm 2012, mẹ đột nhiên có thái độ khác thường, trở nên nghiêm khắc với con, cầm tay chỉ việc dạy con cơm nước nấu nướng, nói là phải học nấu nướng thì đến đâu cũng có thể sống sót được, con còn xem nhẹ, nói trên thế giới này có một thứ gọi là cơm hộp.
Mùa hè năm 2012, mẹ đột nhiên có thái độ khác thường, khuyên con đừng đi theo con đường làm diễn viên, nổi danh trên màn ảnh chưa chắc đã tốt bằng cuộc sống bình đạm. Con không chịu nghe theo mẹ, khi đó con còn trẻ tuổi hăng hái, trong mắt chỉ nhìn thấy được hào quang sân khấu, khinh thường cuộc sống bình đạm yên bình.
Mùa hè năm 2012, mẹ lại trả tất cả các khoản nợ cờ bạc còn lại cho bà ngoại, con gây gổ với mẹ, nói bà ngoại có ngày hôm nay là do bị mẹ chiều hư, mẹ đã rất buồn nhưng không có một câu phản bác nào.
Mùa hè năm 2012, mẹ đột nhiên đổ bệnh phải chuyển vào bệnh viện ở, tóc bắt đầu rụng từng mảng lớn, ngày qua ngày càng lúc gầy gò ốm yếu hơn, con đã học được món cơm rang trứng đơn giản nhất, con đã từ bỏ toàn bộ diễn xuất năm ấy, con không hề khắc khẩu với bà ngoại, nhưng bệnh tình của mẹ vẫn không hề có chuyển biến tốt hơn…
Mùa hè năm 2012, rốt cuộc mẹ đã trải qua những gì ở trong thôn này?
– Con không cần mẹ thay thế con. – Ninh Ninh ôm chặt lấy Ninh Ngọc Nhân, thảng như dù có ôm mẹ thật chặt thì vận mệnh sẽ vẫn cướp mẹ đi khỏi cô, nghĩ trong lòng: Dẫu cho bây giờ mẹ đang ngồi ở trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, dẫu cho con ở trong bộ phim điện ảnh này là nhân vật chính, thì con cũng không cần mẹ thay thế con.
Một đêm qua đi.
Ngày hôm sau, trưởng thôn dẫn người đi đến nhà Ninh gia, cửa vừa mở ra thì đã trợn mắt hỏi Ninh Ninh:
– Cháu…cháu…mặt cháu bị sao vậy?
– Nó không ngoan không nghe lời. – Ninh Ngọc Nhân đáp, – Cháu đánh nó một trận.
Nửa bên mặt Ninh Ninh sưng vù, miệng nói không rõ lời:
– Dù mẹ có đánh con sưng cả mặt lên thì con cũng sẽ không đi!
Thấy Ninh Ngọc Nhân giơ tay lên, trưởng thôn sốt ruột ngăn giữa hai người:
– Không được đánh! Không thể đánh! Ninh Ngọc Nhân, cháu còn không hiểu quy củ à!
– Quy củ? – Ninh Ngọc Nhân cười nhạt, đi qua bọn họ, sau đó khoanh tay lại quay đầu nhìn họ, – Quy củ là…nếu có hai người Ninh gia ở đây thì chọn một người tốt nhất trong đó để làm Lâu chủ.
– Lâu chủ? – Ninh Ninh sững sờ cả người.
– Trưởng thôn còn chưa nói với con à? Tên của quán vũ trong thôn này chính là “Diễn lâu Nhân Sinh”. – Ánh mắt Ninh Ngọc Nhân sáng rực, nhìn chằm chằm Ninh Ninh nói, – Giữa con và mẹ, chỉ có một người được mang mặt nạ, trở thành thần của quán vũ này – cũng chính là Lâu chủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]