Chỉ có một nhà tù duy nhất trong thành phố này.
Ngày hôm nay sẽ có một loạt tù nhân mới được đưa tới, quản giáo đang canh giữ ở cửa, người đeo mặt nạ cũng đang canh giữ ở cửa.
Khí hậu hơi oi bức, lấy tay quạt gió, âm thanh phàn nàn của cả hai chồng lên nhau.
– Làm sao còn chưa tới?
Tại Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố.
– Chờ một chút, chờ một chút! – Một người đàn ông to lớn chạy về phía thang máy với người mẹ già trên lưng.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ nhấn nút giữ cửa, cánh cửa thang máy sắp khép lại một lần nữa mở ra.
– Cám ơn, cám ơn. – Người đàn ông to lớn lao vào thang máy nói với người giữ cửa thang máy cho mình.
– Không có gì. – Văn Vũ thu tay lại, lịch sự cười với đối phương.
Cửa thang máy đóng lại, sau một giây không trọng lượng, nó bắt đầu đi lên trên.
Trên cửa thang máy sáng bóng soi sáng gương mặt không biểu cảm của Văn Vũ.
Ban đầu anh nói với Thạch Trung Đường là đi nhà tù. Đúng vậy, anh sẽ đi nhưng không phải đi ngay lúc này.
– Nhà tù khó ra khó vào, nhưng bệnh viện thì lại khác. – Văn Vũ nghĩ, – Trong số những người sắp chết luôn tìm được một hai người làm nhiều điều ác bị người khác căm hận nhưng lại không muốn chết, thà trở thành người trông cửa còn hơn.
Bệnh viện, đó là một nơi sinh lão bệnh tử, bên trong đó có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480733/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.