– Anh trai!!! – Một âm thanh giận giữ bỗng nhiên vang lên, như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua màn sương trắng.
Ninh Ninh quay đầu lại, là Văn Vũ.
Văn Vũ xông đến, hai anh em mấy chục năm không gặp, gặp mặt chính là một quyền vung vào mặt.
– Anh đã đồng ý với em cái gì? – Văn Vũ phẫn nộ, – Anh đã nói sẽ không phụ lòng cô ấy!
– Em biết cái gì? – Thạch Trung Đường suýt nữa thì bị Văn Vũ đánh trúng quay đầu lại, đưa tay chộp một cái bắt lấy cổ áo em trai, kéo đến trước mặt mình giận giữ nói, – Nhìn anh! Nhìn cho rõ đi! Bớt ở đó nói châm chọc đi, nếu em biến thành như này giống anh thì em còn không bằng anh đâu.
Trong màn sương trắng mông lung, nhìn từ xa chỉ thấy một bóng dáng. Nhưng khi đến gần mới nhìn rõ mặt nạ trên mặt anh và cả sương trắng hai bên thái dương của anh nữa.
Văn Vũ sững sờ cả người:
– Anh…tại sao tóc của anh lại như thế?
Thạch Trung Đường một tay đẩy anh ra, một tay bắt lấy tay Ninh Ninh kéo cô chạy nhanh về phía rạp chiếu phim.
– Anh Trung Đường, anh…tại sao lại già đi?
Bước chân của Thạch Trung Đường đột nhiên dừng lại.
Anh không kìm được đưa tay túm lấy tóc của mình, vẫn là một nửa đen một nửa trắng, chờ chút….Anh lật mặt tay phải lên, dần dần mắt mở to, trông thấy trên mu bàn tay của mình đã dần dần xuất hiện nếp nhăn, giống như những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2480730/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.