Sau khi hai người Dương Uy và Trần Văn Văn thấy bọn họ rời đi, vẻ mặt hai người họ vô cùng khó hiểu.
Bởi vì bọn họ không thể hiểu nổi đây rốt cuộc là chuyện gì?
Bọn họ không hiểu sao đột nhiên một người nghèo khó như Trương Phong lại biến thành khách quý của nhà hàng Tân Thế Kỷ.
“Giám đốc Tôn…”
Dương Uy bước lên trước một bước, anh ta muốn dò hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà giám đốc Tôn lại không nể mặt Dương Uy, trực tiếp quay người rời đi.
Bây giờ Tôn Cường không đuổi Dương Uy ra ngoài là hay lắm rồi, suy cho cùng nếu như khi nãy bọn họ không ở một bên thêm dầu vào lửa thì căn bản Tôn Cường cũng không đắc tội với Trương Phong.
Nói đổng sự trưởng của nhà hàng Tân Thế Kỷ là một người nghèo khó đi giao đồ ăn, đây chính là chuyện buồn cười nhất mà Tôn Cường từng nghe.
“Chồng à, tên Trương Phong này rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ? Sao anh ta lại có tiền đi đến nơi này ăn cơm vậy?” Trần Văn Văn cau mày hỏi Dương Uy.
“Không biết tên Trương Phong này đã dùng mưu kế gì để ức hiếp giám đốc Tôn… chứ nếu không cho dù anh ta có trúng xổ số đi nữa, thì cũng tiêu gần hết ở lần trước ở nhà hàng Túy Tiên rồi, anh ta căn bản không thể có tiền đến nơi này tiêu xài đâu!”
Dương Uy nghiến răng thấp giọng trả lời một câu.
“Vậy chúng ta có cần đi tìm giám đốc Tôn nói chuyện với anh ta một hồi hay không?”
Không đuổi Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/366134/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.