Sau khi lên đủ món, đám bạn học trong lớp bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Bọn họ mới chẳng quan tâm Trương Phong hay Dương Uy ai sẽ trả tiền, dù sao cũng không phải bọn họ trả, chỉ cần ăn no nê là được.
Mà Trần Văn Văn đang ngồi cạnh Dương Uy, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi.
Bởi vì cô ta biết Dương Uy hoàn toàn không trả nổi chi phí hôm nay.
Hơn nữa dù Trương Phong có thanh toán được số tiền này thì phỏng chừng cũng sẽ tiêu sạch số tiền để dành của anh.
Vì sĩ diện mà tiêu sạch tiền tiết kiệm, có đáng không?
Nghĩ đến đây, Trần Văn Văn càng xem thường Trương Phong.
Bởi vì cô ta thấy Trương Phong không cần phải tranh cao thấp với cậu ấm như Dương Uy. Dù thắng được một lần cũng không thể nào thay đổi sự thật anh là kẻ nghèo kiết xác!
Một tiếng sau, mọi người ăn cũng sắp xong rồi.
Đám bạn học cùng lớp nhao nhao nhìn về phía Dương Uy và Trương Phong, lúc này bọn họ mới bắt đầu lo lắng hai người này không có tiền thanh toán.
Người đẹp mặc sườn xám mang giày cao gót màu đen, ưỡn ẹo đi tới bên cạnh hai người Dương Uy và Trương Phong, khẽ nói: "Hai ông chủ, bữa ăn hôm nay tổng cộng là bốn trăm hai mươi triệu, xin hỏi hai anh sẽ trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Bốn trăm hai mươi triệu?
Sau khi nghe giá tiền, đám bạn học thi nhau xuýt xoa, vẻ mặt sốc tận óc. Ai cũng không ngờ, bữa cơm hôm nay lại đắt như vậy!
Ánh mắt Dương Uy đờ đẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/366106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.