Chương trước
Chương sau
"Anh ơi, sao anh lại quỳ xuống trước mặt tên rác rưởi này chứ?"

Sau khi nhìn thấy Ngô Văn Hùng quỳ trước mặt Trương Phong, Ngô Văn Nhạc lập tức mở to hai mắt và hét lên.

"Mày quỳ xuống cho tao!"

Khi Ngô Văn Hùng nghe thấy những lời của Ngô Văn Nhạc, trái tim anh ta như sụp đổ, vội vàng cố hết hết sức hét lên.

"Tại sao?"

Ngô Văn Nhạc sửng sốt một lúc, bối rối hỏi.

"Bốp!"

Tuy nhiên, Ngô Văn Hùng đã tát mạnh vào mặt Ngô Văn Nhạc, sau đó hét lên: "Tao kêu mày quỳ xuống, mày không nghe thấy à!"

"Em…"

"Bốp!"

Ngô Văn Hùng giơ tay và tát cái nữa, sau đó mở to mắt hét: "Quỳ xuống cho tao!"

"..."

Ngô Văn Nhạc đứng đó do dự hai giây, sau đó không tình nguyện quỳ xuống trước mặt Trương Phong.

Mà Ngô Văn Hùng cũng nhanh chóng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nói với Trương Phong: "Cậu Trương, tất cả là lỗi của tôi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi không biết cậu là chủ tịch của công ty chúng tôi. Nếu tôi biết, dù có cho tôi cả mười ngàn lá gan, tôi cũng không dám động thủ với anh!"

"Bây giờ biết sợ rồi sao?"

Trương Phong nheo mắt, nhẹ giọng hỏi Ngô Văn Hùng.

"Biết rồi… biết rồi…"

Ngô Văn Hùng nhanh chóng gật đầu.

"Nếu không phải hôm nay Tần Lan xuất hiện, bây giờ ngay cả cơ hội quỳ xuống xin lỗi tôi cũng không có, hiểu chưa?"



Trương Phong nhìn Ngô Văn Hùng và tiếp tục nói.

"Tôi… Tôi hiểu rồi!"

Ngô Văn Hùng nói với vẻ mặt hoảng sợ.

"Được rồi, nếu đã biết sai thì tôi đây cũng không làm khó sẽ anh nữa!"

Hôm nay Trương Phong đã tát Ngô Văn Hùng mấy chục cái trước mặt rất nhiều người, vì vậy anh không muốn tiếp tục so đo với Ngô Văn Hùng nữa.

Mặc dù Trương Phong biết chỉ cần anh nói một câu, Tạ Hoa Cường sẽ ngay lập tức đánh gãy chân Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc, nhưng Trương Phong cảm thấy không cần phải làm như vậy, cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy tên râu ria như Ngô Văn Hùng.

"Cậu Trương, hôm nay là do tôi sai, tôi có mắt không tròng, tôi tội đáng muôn chết!"

Sau khi Ngô Văn Hùng nghe thấy Trương Phong không muốn làm khó mình nữa, anh ta không đứng dậy, ngược lại, anh ta giơ tay và không ngừng tự tát vào mặt mình.

"Được rồi, đừng diễn kịch ở đây nữa!"

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Ngô Văn Hùng, Trương Phong xua tay.

Ngô Văn Hùng vội vàng dừng việc đang làm và ngẩng đầu nhìn Trương Phong, anh ta biết nếu Trương Phong không đến đây để trả thù, thì nhất định phải có chuyện gì đó.

"Hiện tại tôi tới nơi này tìm anh chủ yếu là muốn nói, anh lấy cổ phần của Hàn Tuyết Nghiên về, anh có thể làm được không?"

Trương Phong nhẹ nhàng hỏi Ngô Văn Hùng.

"Có thể... có thể làm được!"

Sau khi nghe Trương Phong nói, Ngô Văn Hùng đột ngột gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"Còn nữa, chuyện hôm nay tôi có thể không so đo với anh, nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ phụ trách sự an toàn của quán bar, sau này nếu có người dám đến quán bar của Hàn Tuyết Nghiên gây rối, tôi sẽ tìm anh hỏi tội trước tiên!" Trương Phong nhìn Ngô Văn Hùng và nói.

"Cậu Trương yên tâm, tôi sẽ quản lý quán bar thật tốt!"

Ngô Văn Hùng kích động hét lên.

"Ừm!"

Trương Phong nhìn Ngô Văn Hùng và gật đầu, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Tạ Hoa Cường cung kính đi theo Trương Phong, Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc vội vàng đứng dậy tiễn Trương Phong đi.

Ngay khi Trương Phong chuẩn bị đi đến cửa phòng, anh đột nhiên quay lại nhìn Ngô Văn Hùng và nói một cách bình tĩnh: "Tôi không muốn người khác biết tôi là ai, vì vậy tốt hơn hết là anh nên ngậm miệng lại!"

"..."

Nghe xong lời Trương Phong nói, Ngô Văn Hùng không khỏi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Trương... cậu Trương yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của cậu!"

"..."

Trương Phong vô cảm nhìn Ngô Văn Hùng, quay người và rời khỏi phòng mà không nói một lời.

...

Vài phút sau, Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc tiễn Trương Phong và Tạ Hoa Cường lên xe.

Cuối cùng Ngô Văn Hùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy chiếc xe dần biến mất trên đường phố.



"Anh, Trương Phong này là ai thế? Làm sao anh lại sợ anh ta như vậy?"

Ngô Văn Nhạc đúng là một thằng ngốc, haha, đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Mẹ nó, mày còn nói nữa à? Hôm nay mày đã gây bao nhiêu rắc rối cho tao rồi? Mày không biết sao?"

Ngô Văn Hùng quay đầu lại nhìn Ngô Văn Nhạc, vẻ mặt vô cùng tức giận.

"Em gây rắc rối gì chứ?"

Ngô Văn Nhạc sững người tại chỗ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"..."

Ngô Văn Hùng nhìn Ngô Văn Nhạc trước mặt mình, một nét bất lực hiện lên trên khuôn mặt anh ta, anh ta quay người và đi về phía khu nhà.

Lúc này, Ngô Văn Hùng cảm thấy hôm nay bị Trương Phong tát mấy chục cái thật đúng là trong cái rủi có cái may, Trương Phong không để Tạ Hoa Cường chỉnh đốn anh ta đã là rất nhân từ rồi.

Ai có thể ngờ rằng một nhân vật tai to mặt lớn như Trương Phong lại che giấu thân phận, làm bồi bàn trong một quán bar nhỏ chứ?

Ngô Văn Hùng bây giờ giống như người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói nên lời!

...

Ở phía bên kia, bên trong chiếc Bentley.

"Cậu Trương, cậu định buông tha cho Ngô Văn Hùng như thế này sao?"

Tạ Hoa Cường do dự một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi Trương Phong.

"Ừm, tôi không muốn chấp nhặt với loại người này, hơn nữa anh ta là người của công ty ông. Nếu tôi thực sự yêu cầu ông phế bỏ anh ta, ai sẽ quản lý khu mới giải phóng phía Nam chứ? Hơn nữa, nếu Ngô Văn Hùng thật sự tàn phế, người làm lão đại như ông cũng sẽ rất khó xử cho nên cứ quên đi!"

Trương Phong nhàn nhạt đáp.

Lúc này, anh không quan tâm đến Ngô Văn Hùng, không phải vì sợ làm to chuyện, mà là vì suy nghĩ cho Tạ Hoa Cường.

"Cám ơn cậu Trương!"

Nghe xong lời Trương Phong nói, trong lòng Tạ Hoa Cường có chút rung động, nhẹ giọng đáp.

"Cảm ơn thì có ích lợi gì? Nếu thật sự muốn nói lời cảm ơn thì tôi nên nói cảm ơn ông mới đúng, ông đã giúp tôi rất nhiều!" Trương Phong nhàn nhạt nói.

"Cậu Trương, tôi giúp cậu là chuyện nên làm mà!"

Tạ Hoa Cường cười ha hả nói.

"..."

Nghe vậy, Trương Phong ngẩng đầu nhìn Tạ Hoa Cường và mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đưa tôi về nhà đi!"

"Vâng!"

Tạ Hoa Cường vội vàng gật đầu.

...



Nửa giờ sau, Tạ Hoa Cường đưa Trương Phong đến cổng khu Nhã Hiên.

Bởi vì Trương Phong sợ những người khác sẽ nhìn thấy anh ở cùng chỗ với Tạ Hoa Cường, vì vậy anh không để Tạ Hoa Cường vào khu nhà, mà xuống xe ở cổng khu nhà.

Sau khi vào khu nhà, Trương Phong đi về phía tòa nhà nơi anh ở.

"Cốp cốp cốp..."

Ngay lúc Trương Phong vừa định đi vào cửa thang máy, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lúc này đã là hai giờ sáng.

Hiện tại trong ngay cả một bóng người cũng không có, Trương Phong đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó theo bản năng nhìn về phía sau.

"Bùm!"

Có một tiếng nổ lớn.

Trước khi Trương Phong có thể nhìn rõ ai đang ở phía sau mình, một cây côn đã đánh thẳng vào đầu Trương Phong.

Trương Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã xuống đất.

"Trói lại!"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Trương Phong.

Một cái bao tải lập tức trực tiếp đè lên đầu Trương Phong.

Trương Phong cảm thấy có chút khó thở, trực tiếp ngất đi.

Sau khi nhìn thấy Trương Phong ngất đi, mấy người kia không chút do dự, cõng Trương Phong lên một chiếc xe tải màu trắng.

"Cót cót cót!"

Có tiếng giày cao gót nện xuống đất.

Một người phụ nữ với thân hình gợi cảm bước ra từ góc phố, người phụ nữ giẫm lên đôi giày cao gót, uốn éo bước vào trong xe, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.