Cùng lúc đó, trong lớp học.
Đám người Dương Uy, Trần Văn Văn, Diệp Mị, Mã Hoành Lượng vẫn ngồi yên tại chỗ tám chuyện, mãi mà vẫn chưa chịu rời khỏi phòng.
Mấy phút sau, khi sinh viên trong lớp đã đi gần hết, chỉ còn lại một mình Đường Tiểu Mạn vẫn còn ngồi ở đó, trên mặt hiện rõ biểu cảm rất chi là rối rắm.
Bởi vì lúc này, trong túi xách của cô ấy có phí đoàn quỹ lớp vừa thu từ các bạn, cô ấy đang suy nghĩ xem có nên mang quỹ lớp theo không.
Đám Dương Uy biết rất rõ nêu bây giờ Đường Tiểu Mạn mang quỹ lớp đi, vậy thì kế hoạch của họ sẽ ngâm nước nóng mất.
Thế nên Dương Uy trực tiếp quay đầu, nháy mắt ra hiệu với ba người Trần Văn Văn, Diệp Mị và Tôn Lị.
Trần Văn Văn tức khắc hiểu ý, vội đứng dậy bước tới bên cạnh Đường Tiểu Mạn, bật cười khanh khách nói: “Lớp trưởng, sao cậu vẫn chưa đi vậy? Bọn mình cùng tới lớp thể dục đi!”
“Tớ…”
Đường Tiểu Mạn há miệng định nói gì đó, Tôn Lị lập tức bước tới, trực tiếp ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Mạn, giọng điệu gấp gáp: “Lớp trưởng, cậu còn rề rà ở đây làm gì thế? Nếu không mau mau qua đó thì sẽ bị trễ học mất! Tính cách giáo viên thể dục không tốt lắm, nếu đi muộn chắc chắn sẽ bị mắng đó…”
Dứt lời, hai người Trần Văn Văn và Tôn Lị lập tức kéo Đường Tiểu Mạn ra khỏi lớp học.
Sau một hồi do dự, Dương Uy cũng đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/1916117/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.