Cố Tư Vũ nhìn sườn mặt thon gầy tái nhợt của nam nhân, thêm đáy mắt kia một mảnh âm lệ, giống như hắn đang cố gắng kìm xuống, chỉ còn sót lại một khoảng đen mờ mịt tối tăm.
Cô biết Tu Thần Khước đang cực lực kiềm chế cảm xúc của bản thân không muốn trước mặt cô làm ra loại chuyện quá khích, nhớ lại kiếp trước đây vô số lần bởi vì hành động ngu ngốc của mình mà chọc giận hắn, khiến hắn ra tay với người khác dã man, chính vì thế cho nên tâm tính cô càng ngày càng lao dốc thảm hại.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, rất nhanh Cố Tư Vũ liền mở ra một kiểu vuốt lông đẳng cấp mới, muốn phân tán tâm tình không tốt của hắn "Khước, thân thể anh còn chưa khoẻ lại hẳn, đừng lại tức giận." Cô nhấp môi "Mau đến đây nằm xuống an dưỡng, em xoa đầu giúp anh."
Tu Thần Khước nâng mi nhìn cô gái, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt thanh tú kia của cô, phát hiện ra nơi ánh mắt kia toàn là vầng sáng mông lung lại chân tình. Phảng phất giống như trở lại trước đây thời điểm khi lần đầu tiên hắn gặp được cô vậy.
Hắn ta hơi mím môi, ngoan ngoãn gật đầu "Ừm."
"Oa, này này hai người còn có lương tâm hay không?" Thẩm Kiêu như người vô hình đứng ở phía cửa, rốt cuộc nhịn đủ gào lên "Tôi đến thăm bệnh đó, sau khi biết tin anh Tu nằm viện liền tức tốc chạy đến đây thăm bệnh đó! Có thể nào đừng biến tôi thành cái bóng đèn được không hả?"
Vì cái lý gì phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722581/chuong-127.html