Cố Tư Vũ khóc đến mức khiến tim hắn rối loạn, nước mắt tựa như hai hàng sương liễm diễm mê ly lăn dài đến khoé môi.
Tu Thần Khước im lặng ngắm nhìn lông mi cô gái ướt át phủ nơi đáy mắt, nhất thời không biết mình nên làm cách nào trấn an cô.
Vết thương ở trên da thịt hắn, thế nhưng cô lại rơi nước mắt vì nó, tâm can Tu Thần Khước tựa như bị người khác đem bóp vỡ thành từng mảnh vụn, hắn chậm chạp đưa đầu ngón tay chạm lên má cô, thấp giọng nói "Đừng khóc."
Không hiểu vì lý do gì, nghe thanh âm thô trọng kia của hắn truyền đến bên tai, giống như chọc trúng điểm yếu dễ vỡ nhất chôn sâu kín ở trong lòng cô, nhất thời Cố Tư Vũ không thể chịu nổi.
Cực lực chống đỡ bản thân mình bình tĩnh, rốt cuộc nghe được hai chữ anh trấn an lại càng thêm khổ sở, trong nháy mắt tất cả liền ầm ầm sụp đổ.
Cô nghẹn ngào thương tâm khóc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc tựa như bị người ta đem nhét vào một nắm cát bỏng, nói không nên lời.
Đoạn, hắn dướn đầu mình về phía cô, đưa lưỡi liếm lệ trên khoé môi anh đào run rẩy kia "Anh còn chưa có khóc mà." Đầu lưỡi Tu Thần Khước cảm nhận được vị mặn chan chát của nước mắt, trong lòng hắn ngứa ran.
Giọng nói nam nhân thâm trầm, thực sự quen thuộc.
Cố Tư Vũ mím môi, mắt đẫm lệ nhìn chăm chú hắn.
Tu Thần Khước không hề né tránh ánh mắt cô, hắn dùng bàn tay to lớn nắm cằm nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722579/chuong-125.html