"Tình trạng của anh ấy như thế nào rồi?"
Cố Tư Vũ vừa nhìn thấy Lục Thiếu Sơ ra khỏi phòng cấp cứu, vội vàng hỏi anh.
Lục Thiếu Sơ nâng mắt nhìn cô, dáng vẻ cô gái mang theo khẩn trương cùng cấp bách rơi vào trong mắt anh, khiến anh có chút điều cần phải suy nghĩ.
Người phụ này chính là người mà Tu Thần Khước sống chết không chịu buông tay, bốn năm về trước ngang ngược đem cô ta nuôi nhốt, mặc cho cô ta náo đến trời long đất lở vẫn nhất quyết giam ở bên cạnh.
Thế nhưng cô ta đời nào chịu ngoan ngoãn như vậy, trăm phương ngàn kế trốn chạy, áp dụng mọi cách chỉ để trở về bên cạnh tên nam nhân cô ta yêu. Cũng chính vì việc này dẫn đến tâm tính vốn đã tệ hại của Tu Thần Khước ngày càng trở nên thất thường, mưa dầm thấm lâu sinh thành tâm bệnh, bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát ra bên ngoài.
"Không có việc gì đáng ngại, trí nhớ của cậu ta đang chuyển biến khá tốt." Lục Thiếu Sơ từ tốn đáp.
"Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, thời gian vừa rồi Tu Thần Khước sử dụng qua vô số loại thuốc giảm đau và ức chế thần kinh..."
Cố Tư Vũ nghe anh ta nói, nhất thời ngẩn người, chính là tại vì sao phải sử dụng thuốc?
Vì hắn mất trí nhớ cho nên để lại di chứng sao?
Không thể nào.
Lục Thiếu Sơ tiếp tục nói "Tuy đều là thuốc tốt do chính tay tôi kê khai nhưng dù gì cũng không phải thuốc tiên. Việc để lại tác dụng phụ là điều đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722576/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.