"Chuyện của Cố thị, cảm ơn vì anh đã giúp tôi."
Tu Thần Khước "Còn việc gì không?"
"A... thì, tôi nên trả ơn anh như thế nào?"
Người đàn ông bên kia trầm mặc một lúc lâu, lạnh nhạt trả lời "Ăn một bữa cơm."
Cố Tư Vũ nghe vậy không khỏi ngẩn ra, cái tên đàn ông lúc nào cũng im lìm này lại có thể đưa ra loại yêu cầu đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm a?
"Vậy được, khi nào?" Cô nhanh chóng mở miệng hỏi.
"Tối nay." Hắn đáp.
Cố Tư Vũ "Hả?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có không có, vậy để tôi thu xếp chuẩn bị..."
"Tôi đến nhà cô rồi."
"..." Cố Tư Vũ trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Hắn lại bồi thêm một câu "Đang ở ngoài cửa."
Cái người đàn ông lầm lì này cô còn cho rằng thay đổi rồi cơ đấy, nhưng mà thiên địa ơi nhìn xem thể loại chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cố Tư Vũ ngay lập tức cúp máy, trên mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, quẳng điện thoại sang một bên, từ trên phòng phi thẳng một mạch xuống dưới lầu.
"Cha, mẹ! Có khách đến a, mau làm cơm chuẩn bị tiếp kh..."
Cố Tư Vũ vừa mới phi từ trên cầu thang xuống, còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, kế tiếp đã thấy hình ảnh người đàn ông một thân vận tây trang màu đen đắt tiền chỉnh tề đứng đối diện mình, đang cùng anh trai cô trò chuyện.
Cố Tư Vũ trợn ngược mắt chó, lỡ vấp chân một cái, đại não truyền tới tín hiệu cảnh báo khẩn cấp, vội vàng kêu lên "Mau tránh ra!"
Phanh một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722566/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.