Tu Thần Khước nâng mắt nhìn Thẩm Kiêu một cái, nhàn nhạt đem theo ý cảnh cáo.
Thẩm Kiêu ngay lập tức ngậm miệng, tóc gáy dựng ngược. Cậu ta đằng hắng giọng, quay sang nói với ông chủ vũ trường "Ngoại trừ phụ nữ, những thứ khác đều đem một phần lên..."
Vẻ mặt ông chủ vũ trường có chút mất mát, nhưng lão không dám hai lời chỉ sợ đắc tội phải các vị tổ tông, lão gật đầu lia lịa, sau đó cung cung kính kính mà lui xuống.
Thẩm Kiêu cụp tai chó, không cam tâm tình nguyện, đến nơi này mục đích chính là chơi đùa mỹ nhân. Bây giờ cái tên A Tu La hách dịch kia lại không cho phép mỹ nhân đến gần, số cậu ta thật khổ mà.
"Tôi nói này anh Tu, anh không cương được, bọn tôi cương được, vì cớ gì anh ngăn cấm bọn tôi hưởng thụ thú vui nhân gian a?" Cậu ta làm bộ mặt bức xúc nói.
Lôi Báo nhếch mày một cái "Ở đây chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi."
"Oa, các anh còn là con người không vậy? Còn là bằng hữu của tôi không vậy?"
"Chính là không cần người bằng hữu nào vô dụng giống như cậu." Hoắc Bắc Cảng chế nhạo.
Thẩm Kiêu hết lời để nói rồi, trái tim bảo bối tổn thương sâu sắc rồi...
Trong phòng bao cao cấp nhất vũ trường, tập hợp một đội hình toàn những nhân vật tai to mặt lớn, khí chất phi phàm, trái ngược với không khí tạp chất ở nơi này, bọn họ chỉ đơn giản ngồi bàn việc chính sự.
Tu Thần Khước ngồi trên ghế Italy, tay nâng trán, biểu cảm trên gương mặt dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722563/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.