Ban đêm gió ầm ầm đập vào cánh cửa, mưa giăng mịt mùng, Cố Tư Vũ không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mệt mỏi ngồi một góc mép giường, hai hàng mi đen dài khẽ run rẩy, lồng ngực của cô cứ như thể bị vật nặng gì đó đè xiết đau tới mức khó thở. Hình như trong lòng rơi bẫng một cái, còn lại hụt hẫng.
Luống cuống cầm lên máy điện thoại, thất thần hồi lâu cũng không biết mình đang hành động ngu ngốc cái gì đã chợt vô tình bấm gọi điện thoại tới cho hắn.
Chung quanh tịch mịch lạ thường, đồ vật trong phòng đều được bao phủ bởi màn đêm đen. Chỉ có thanh âm tút tút dài hết lần này tới lần khác vang lên rồi lại tắt ngóm, trên màn hình điện thoại sáng ngời hiện lên dòng chữ không kết nối được.
Nước? Nước mắt sao...?
Cố Tư Vũ hốt hoảng lau đi dòng thuỷ lưu âm ấm trào trên má, cứ thế lau mà không thể nào lau hết đi được, càng lau càng tràn ra, rồi dần dần cô trở nên nức nở đem mặt mình chôn vào gối bông khóc nấc lên.
Tại sao có thứ gì đó như thể vuột mất khỏi tay cô vậy? Cảm giác này thật khó chịu, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng mưa đập vào tầng thuỷ tinh dày khiến linh hồn con người ta nao núng...
Vùng hải phận quốc tế Thái Bình Dương sáng ngày hôm sau.
Cơn bão đã qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Nắng hắt lên mặt biển lấp lánh khiến vạn vật trở nên sôi động hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722507/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.