Cố Tư Vũ câu lên khoé môi, mặt mũi tràn ngập tức giận nhìn anh ta, con người này sao lại so với chủ nhân của anh cục súc hơn nhiều như thế chứ hả?
"Tôi đồng thời cũng là được chủ nhân của anh yêu thích, anh có thể đối với tôi kính trọng chút không?"
Phổn Sát trào phúng cười một tiếng trầm thấp "Nữ nhân não hỏng như cô không có tư cách đó."
"Anh...!" Cố Tư Vũ tức giận tới nỗi không thốt nổi lên lời.
Trong không khí đột ngột lúc này reo vang mấy tiếng, điện thoại sáng ngời ở trên phía đằng trước liên tục nhấp nháy một dãy số khiến nhanh chóng rời sự chú ý liếc xéo qua, khôi phục lại tinh thần căng thẳng trước sau như một.
Đại ma đầu thế nào lại gọi tới?
"Anh yêu, có chuyện gì sao?" Cố Tư Vũ nhanh nhẹn bắt máy áp lên tai nghe, cô cố gắng nặn ra một nụ cười điều chỉnh giọng nói sao cho thoải mái nhất.
Từ đầu dây bên kia nghe thấy tiếng gõ tay nhịp nhàng quen thuộc của hắn ta va vào vật cứng, cô nhất thời khẩn trương, không phải là trái gió trở trời gì đó chứ?
"Phổn Sát có đến đón em hay không?" Giọng nói người đàn ông trầm trầm đều đặn.
"A?" Cố Tư Vũ ngạc nhiên đánh mắt qua nhìn nam nhân lái xe bên cạnh "Có a, anh ta là đang hộ tống em."
Mơ hồ câu trả lời của cô vừa mới rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng kia của Phổn Sát quyét qua khiến cho cô gai gai rét một trận...
Tổ tông nhà anh! Tôi cái gì cũng không làm phiền anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722496/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.