Cố Tư Vũ căn bản là ngồi chờ hắn tới mệt mỏi, mới sốt ruột mở cửa dự tính ngó qua một chút.
Kết quả, vừa vặn nghe được cái câu trả lời này, trong lòng cô nhảy nhót nóng nảy một trận.
Phi! Hắn ta từ khi nào là chồng cô? Lão nhân gia à lão nhân gia, ngài có phải tự luyến thành bệnh hay không, lại biến thái siêu cấp như vậy?
Tuy không nhìn rõ được thời điểm này trong phòng biểu cảm của mọi người thế nào nhưng cô cũng có thể lờ mờ tưởng tượng ra mặt mũi bọn họ chắc là xám xanh kinh hãi. Cố Tư Vũ nhón ngón chân, dựa tai vào khe hở của cánh cửa gỗ tập trung lắng nghe.
Từ phía trong truyền tới thanh âm run run của thầy hiệu trưởng "Cái đó, em ấy mới chỉ mười chín tuổi làm sao có thể có chồng a..."
Cố Tư Vũ tự nghẹn nước bọt chính mình, chồng cái rắm gì chứ, tin lời hắn được hay sao? Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, vả lại hắn ta là tự nhận bản thân là chồng cô đấy chứ không liên quan gì có được hay không vậy hả?
Bất quá, lão nhân gia có nói cái gì thì cái đó đều đúng, không ai dám phản bác nửa câu a.
Tu Thần Khước xoay xoay cái mặt kính đồng hồ tản ra tia sáng hơi lạnh, nhấc chân thẳng tắp từ trên ghế lông nhung đứng dậy điệu bộ mang theo nét mệt mỏi lười biếng mà nói "Mười lăm tuổi, đã ngủ chung với tôi."
Bang bang bang, bạn có hiểu thế nào là sấm sét giữa trời quang không?
Từ trên đỉnh đầu Cố Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722493/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.