Hai người bọn cô ngồi dùng bữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng đã chuyển dần sang màu vàng nhạt.
Ánh đèn chùm neon mờ mịt toả sáng khắp căn phòng, trong trên dưới dinh thự loại đèn này lúc nào cũng mở suốt hai mươi tư tiếng.
Tu Thần Khước ngồi đối diện cô tâm tình xem ra không tệ, trái lại còn vì đặc biệt tốt đẹp mà hai đầu chân mày kiếm thả lỏng.
Nhân cơ hội này, có lẽ cô cũng nên đề cập với hắn về vấn đề cho cô quay lại trường học tiếp tục theo nghành kinh tế, bằng không những năm cấp hai dốc hết sức mà ôn tập cũng trở thành công cốc mất rồi.
Kiếp trước đừng nói là đến trường, cô liên tục chọc cho Tu Thần Khước phát hoả tính khí không khi nào tốt lên được, cho nên hắn lại càng khống chế tự do của cô, đi một bước người theo hai bước, trừ khi ngủ ra thì thậm chí vệ sinh cũng có người canh chừng tứ phía, con muỗi không lọt qua nổi. Việc học hành kia hoàn toàn xa vời, tám năm bên cạnh hắn dùng hầu hết thời gian bị giam nhốt ở nơi này.
Cố Tư Vũ hít hít vài hơi, lấy hết can đảm mà mở miệng "Thần Khước, không bao lâu nữa tới kỳ thi học kỳ năm nhất... em lại không có khả năng lên lớp, cho nên, để cho em đến trường từ ngày mai có được hay không?"
Vừa dứt lời chưa đầy ba giây đồng hồ, cô liền cảm nhận thấy không khí chung quanh tụt xuống thê thảm, lạnh lẽo lan tràn chui vào từng cái lỗ chân lông của cô khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722468/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.