Trong lòng Cố Tư Vũ giây phút này dâng lên một trận ớn lạnh, mặt mũi cô nhanh chóng xám xịt.
Mùi oải hương mỗi lúc một nồng chạy xộc vào cánh mũi khiến cô hít thở khó khăn, chẳng lẽ hắn đang ở đây? Tu Thần Khước hắn ta đang ở gần chỗ này?
Nghĩ tới, bên trên trán Cố Tư Vũ đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Tiểu Vũ em đang nói gì vậy?" Tử Sâm tròn mắt nhìn như thể chưa nghe rõ lời lẽ ban nãy, anh bất giác nắm chặt lấy cổ tay cô lôi kéo "Em có phải mệt chỗ nào không?"
Cố Tư Vũ nhìn sâu vào đôi con ngươi màu nâu hổ phách đang giao động kia của anh, trong lòng tựa như bị người ta xát muối chua xót đến mức tê dại, hốc mắt vô tình ửng đỏ khiến giọng nói vừa mới ra tới miệng đã bị cô nuốt lại, nghẹn ứ ở cổ họng.
"Tiểu Vũ, mệt chỗ nào? Anh đưa em về nhé?" Tử Sâm kéo cô muốn ôm vào trong lòng.
Cố Tư Vũ dùng sức ngăn anh lại, hít hít cái mũi nhỏ mấy hơi. Đã tới nước này không được để cho mọi chuyện dây dưa thêm nữa, cô còn không nhanh chóng chia tay anh thì sẽ không còn cơ hội. Tu Thần Khước có thể sẽ đến đây bất cứ khi nào và đem cô về.
"Chúng ta chia tay đi, Tử Sâm..." Cô dứt khoát đẩy anh ra xa, kiên định nói "Từ bây giờ đừng gặp lại nhau nữa."
Thà phải lựa chọn làm anh đau đớn một lần còn hơn kéo dài mãi mãi, còn hơn khiến anh tán gia bại sản, chứng kiến anh ngay trước mắt bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trong-sinh-thuan-hoa-manh-thu-that-tot/1722464/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.