Chương trước
Chương sau
Cố Tư Vũ nhanh chóng sửa soạn đồ đạc rồi rời khỏi dinh thự.
Cô mặc một chiếc quần Baggy và áo thun trắng giản dị kết hợp cùng đôi giày thể thao, trẻ trung năng động đúng theo độ tuổi của cô hiện tại.
Trước đây cô còn chẳng nhớ nổi phong cách ăn mặc quái đản kia ở đâu ra, cũng phát sinh từ loại ý nghĩ khiến cho Tu Thần Khước chán ghét cho nên quần áo đa số đều xanh đỏ lố lăng, không hở ngực thì hở mông.
Nghĩ lại thật buồn cười làm sao, cho dù có thay đổi thế nào về cái ngoại hình đi chăng nữa thì hắn ta vẫn không có loại ý nghĩ buông bỏ cô xuống, cố chấp đến điên rồi, kiếp trước còn có một câu hắn từng nói khiến cô tới tận bây giờ không quên.
Hôm ấy trời mưa lớn cô lại đối đầu cùng hắn mà lao qua đường bị ô tô tông trúng, sau đó Tu Thần Khước đã trực tiếp bế cô dưới mưa chạy hơn ba cây số chỉ để đưa tới bệnh viện cấp cứu. Khoảnh khắc mơ màng cô liền hỏi hắn một câu "Tại sao lại cố chấp với tôi? Tại sao lại là tôi?"
Cơ thể hắn ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt lạnh lùng ấy lọt vào đáy mắt cô lại thành ra lại có chút chật vật khổ sở, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cô kéo vào lồng ngực hắn lúc này đang hít thở tới phập phồng.
"Ngoại trừ em tách ra thành hai, không thì tôi chẳng thể cố chấp với ai khác."
Cố Tư Vũ không hiểu thông câu nói này của hắn, loại quan hệ giữa cô và Tu Thần Khước chưa khi nào được phân chia rõ ràng. Cho nên tám năm kia với cô cũng chỉ là tạm bợ...
Cô hít vào một hơi thật sâu lấy lại chút tinh thần phấn chấn, nhìn mình trong gương hồi lâu. Cô hiện tại thay đổi rồi, sống lại một kiếp người cũng chỉ mong thay đổi cái cục diện đối địch cùng hắn ta an yên mà qua ngày.
Trước hết, vẫn là đi giải quyết vấn đề trước mắt, chuyện tình cảm giữa cô và Tử Sâm.
"Cố tiểu thư, chúng ta có thể đi được rồi." Tên cảnh vệ đẩy cửa phòng cung kính liền nói.
"Được, tôi ra ngay đây..."
Cố Tư Vũ đứng dậy khỏi ghế rời ra ngoài.
Cô được hộ tống lên chiếc Royce, chẳng khác gì tội phạm bị áp giải theo phía sau là đoàn xe đen thui hầm hố chạy thành hàng dài ra khỏi khu dinh thự.
Thành phố phồn hoa giàu có nhất cả nước, trung tâm của các phú hào đại gia. Đối với người khác thì việc sống ở một nơi như thế này đã là nỗi niềm mơ ước lớn lao, nhưng với Cố Tư Vũ nó lại chẳng khác gì cái lồng sắt vô hình giam giữ cô suốt một đời người.
Để rồi cứ thế đau đớn mà chết đi, không được an ổn lấy một ngày.
Tất cả cũng chỉ vì hắn ta...
Nhìn theo những khu đô thị cao tầng chạy vụt qua ô cửa sổ, cô muốn một lần được tự do tự tại đi mọi nơi, làm mọi điều mình thích. Và bên cạnh có người cô thương, nhưng tiếc thay làm sao, hôm nay sẽ là ngày mối tình bốn năm thuần khiết như nước của hai người bọn cô kết thúc.
Tử Sâm, đến cuối cùng vẫn chẳng thể cùng anh thực hiện ước nguyện có một gia đình nhỏ, có hai đứa con, mẫu ruộng, hồ cá, cửa hàng bên ven đường.
Cố Tư Vũ mím chặt môi, bất giác hốc mắt đã đỏ ửng nóng hổi, bây giờ không phải là lúc để cho cảm xúc lấn át lấy lý trí. Cô còn có việc phải hoàn thành.
Reo lên mấy tiếng, màn hình điện thoại đặt ở ghế bên cạnh cô sáng ngời.
Cô hít hít cái mũi nhỏ nhìn qua một chút, ngay lập tức dòng cảm xúc kia lạnh ngắt xuống.
Tu Thần Khước thế nào lại gọi tới?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều cô đã ngay lập tức bắt máy, có thêm mười lá gan cô cũng không dám để con người này chờ đợi lâu.
"Thần Khước, có chuyện sao?" Giọng nói của cô rất cố gắng thành vui vẻ.
Hắn ta ở đầu dây bên kia không vội lên tiếng vì thế mà không khí trầm trọng một hồi lâu.
Trái tim của Cố Tư Vũ theo từng giây tăng lên tốc độ, thùm thụp trong lồng ngực. Hắn chắc là không phải đổi ý bắt cô quay trở lại đó chứ?
"Khi nào quay về?" Tu Thần Khước chỉ hỏi một câu.
A? Cô mở lớn mắt, thế mà còn cứ nghĩ rằng hắn muốn thay đổi quyết định kia gọi cô quay trở lại cơ đấy?
"Hai tiếng nữa." Cô nhỏ giọng đáp, lồng ngực nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Không khí lại rơi vào trạng thái ngưng trệ, cô cắn cắn môi dưới, hắn ta còn muốn hỏi thêm gì hay sao thế?
Tưởng tượng tới bên kia đầu dây khuôn mặt như cái tảng đá của hắn khiến cô bất tri bất giác rùng mình liền không suy nghĩ phụ đạo một câu.
"Lúc nào về sẽ mua bánh bao cho anh."
Ách? Có nên nói câu này hay không? Cố Tư Vũ ngậm miệng, thật là tâm tình hắn ta còn khó đoán hơn thiên văn mà!
"Ừm."
Tu Thần Khước ừm một tiếng đem điện thoại ngắt kết nối.
Cố Tư Vũ khó hiểu tới nhíu mi tâm, chẳng lẽ hắn ta đây là chờ đợi cô nói lời quan tâm hay sao?
Không đến nỗi ngây thơ như vậy đó chứ...?
Gạt bỏ đi mấy loại suy nghĩ khó hiểu, cô liền hướng phía trước nói với tên cảnh vệ đang lái xe.
"Bây giờ đến trường Đại Học kinh tế giúp tôi."
Tên cảnh vệ qua gương chiếu hậu nhìn cô mở miệng hỏi han "Cố tiểu thư, cô chẳng phải muốn đi siêu thị sao?"
Cố Tư Vũ lắc lắc đầu "Tôi có chút chuyện, mau tới Đại Học kinh tế đi."
Chiếc Royce đột ngột chuyển hướng, đoàn xe phía sau cũng theo rất sát xao cách khoảng năm mét.
Chừng mười lăm phút sau cuối cùng đã dừng lại trước cổng Đại Học kinh tế, ngôi trường tráng lệ xa hoa với kiến trúc mái vòm cực kỳ hùng dũng. Cô mở cửa xe bước xuống, ngước nhìn một lượt chung quanh, nó trong ký ức kiếp trước của cô cũng chẳng khác nhau là mấy.
"Các anh chờ tôi ở bên ngoài, tôi rất nhanh sẽ trở lại thôi..." Cố Tư Vũ quay sang nói với đám người cảnh vệ đang hầm hố đứng xếp thành hàng. Cô cho rằng nếu để họ theo phía sau, không chừng đề tài nổi bật hôm nay liền là cô được ông lão nào đó bao nuôi, hoặc nợ nần chồng chất khiến giang hồ truy đuổi...
Mấy cái Scandan như này kiếp trước cô đã vướng vào vô số, cho nên không có lạ lẫm.
Mấy tên vệ sĩ rối rắm hết nhìn nhau lại nhìn cô, cuối cùng mặt mũi khó khăn mà đáp "Cố tiểu thư thật xin lỗi, Tu tiên sinh có lệnh phải canh chừng cô không rời nửa bước."
Cô nghe tới đây liền thở dài, ảo não xoa xoa chân mày "Tôi biết rồi, vậy chí ít các anh chỉ theo tôi hai người, một đoàn như vậy... cho rằng tôi là tội phạm bị truy nã hay sao?"
Bọn họ liền rối rít xin lỗi, sau đó theo lời cô hai người cùng cô đi vào trong trường.
Bây giờ lễ tốt nghiệp đang diễn ra cho nên hầu hết học sinh đều tập trung về phía trung tâm, Cố Tư Vũ thẳng hướng đó đi tới. Trên đường đụng phải một người quen của kiếp trước, cô gái tên Dĩnh Chi Tranh này từng học chung với cô hồi cấp hai, quan hệ cùng nhau cũng không tồi.
Cố Tư Vũ mỉm cười hỏi thăm cô ta "Chi Tranh, cậu cũng vào học kinh tế sao?"
Dĩnh Chi Tranh hào hứng nói "Đúng vậy, tớ đang theo học kinh tế năm nhất! Còn cậu thế nào rồi? Học trường nào vậy nha?"
"Tớ cũng vào học kinh tế, nhưng hiện tại nghỉ rồi..."
Dĩnh Chi Tranh chớp chớp mắt, kinh ngạc thốt lên "Tại sao thế? Kinh tế rất tốt nha, cậu tại sao lại bỏ dở?"
Cố Tư Vũ ngập ngừng trả lời qua loa "Tớ có một số vấn đề cho nên không thể tiếp tục theo học." Đời nào cô nói ra là do Tu Thần Khước ngăn cấm cơ chứ?
Cô ta gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi sau đó chào nhau liền rời đi, mà Cố Tư Vũ lại không biết được lúc này bị lén chụp hình lại.
Dĩnh Chi Tranh lưu lại hình ảnh của cô, sau đó nhấn gửi vào nhóm Chat "Bạn cùng học cấp hai của tôi, bây giờ trông thật khác, theo sau còn có vệ sĩ, lúc trước biết gia thế không tồi nhưng cũng không tới nỗi đi đến trường còn đem theo người chứ?"
Nhóm Chat nhanh chóng liền xôn xao "Cũng quá phô trương rồi..."
"Nghe nói tiểu thư Cố gia này được phú hào bao nuôi, cũng không biết lòng dạ thế nào đâu."
Dĩnh Chi Tranh căn bản không phải cố tình, mà ở trong nhóm Chat kia có kẻ nội gián luôn rình rập cơ hội chọc ngoáy cô cùng Tu Thần Khước. Bây giờ liền ở góc nào đó cười khẩy, lưu cái hình ảnh kia vào gửi tới cho hắn ta.
"Người phụ nữ của tiên sinh chạy tới đây để tìm tình nhân sao? Còn không biết phải trái đội nón xanh cho anh, ngang nhiên như vậy, anh là nuông chiều cô ta quá rồi nha..." Ngay sau đó liền gửi tin nhắn đi.
Chờ đợi Cố Tư Vũ lúc này là cả một trận bão lớn phía trước kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.