Lâm Điệu nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn trên mặt Giang Duyên ba giây, sau đó cô chọn cách cúi đầu vô cảm, làm bộ không quen biết người này.
Tuy rằng bọn họ thật sự cũng mới gặp qua vài lần.
Giang Duyên không để ý lắm đến phản ứng của Lâm Điệu, thu hồi nụ cười của mình, đi thẳng đến chỗ ngồi, từ trong túi áo lấy ra một cây bút.
Cây bút thoạt nhìn rất bình thường, bình thường đến mức nắp bút cũng không có, từ lớp vỏ trong suốt có thể thấy rõ ràng bên trong chỉ còn lại một chút mực đen.
Rất cực kỳ phù hợp với khí chất lão đại.
Khi Từ Nhất Xuyên tới nhét cho cậu một tờ giấy trắng, nhìn thấy cây bút của cậu, rất bất lực: "Anh, anh tính dựa vào một cây bút như vậy để đánh bại thiên hạ chúng ta sao?"
Giang Duyên lười biếng dựa vào lưng ghế, duỗi tay lấy ra từ túi áo đồng phục một cây bút màu đen đặt lên trên trên bàn: "Cậu cho rằng tôi ngốc giống cậu chắc?"
"......"
Lão đại chính là lão đại, làm việc không giống người thường.
Còn mười phút nữa là bắt đầu kỳ thi, nhưng chủ nhiệm giáo dục Lý Khôn phụ trách giám thị vẫn chưa tới, người trong phòng thi lại bắt đầu tán gẫu.
"Sao người da đen còn chưa tới?"
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
......
"Ài, nghỉ hè này cậu tính đi đâu chơi?"
"Còn đi đâu chơi được nữa, mẹ tớ nói lần này nếu tớ lại đứng nhất từ dưới đếm lên, sẽ tìm gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tron-trong-long-anh/2527261/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.