Lăng Triệt lái xe với tốc độ cao trên đường, mọi người bên đường đều đứng lại nhìn. Dừng ở cổng trường, sinh viên ra vào rất nhiều. Anh cố gắng luồn lách qua những người đó để vào trong.
Mở định vị của Lăng Phong xem, vừa hay cũng ở gần đây! Anh chạy qua rất nhiều hành lang, cầu thang, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người anh muốn tìm.
Lăng Phong vẫn đang trách cứ Lạc Dao Dao, hắn dùng sức giữ chặt tay cô. Chiếc điện thoại cũng bị hắn quăng ra xa, Lăng Triệt đi nhanh đến đẩy Lăng Phong ra. Nhìn Lạc Dao Dao, lo lắng hỏi:
_ Dao Dao, em không sao chứ? Nó có làm gì em không?
_ Không có.
Lạc Dao Dao nhìn Lăng Triệt một lúc mới lên tiếng, tính đến thời điểm hiện tại, anh chỉ có chưa đến mười phút đã xuất hiện trước mắt cô.
Lăng Phong chặt vật đứng lên, nhìn chú của mình mà càng tức giận hơn. Hắn ra sức quát lớn, giữa hành lang cũng chẳng còn người nào, cứ thế tiếng vang khắp hành lang.
_ Chú út, chú hình như hơi quá phận rồi đấy! Đây là cháu dâu của chú, vậy mà chú cũng muốn...
_ Lăng Phong, chúng ta chia tay rồi!
Lạc Dao Dao trừng mắt nhìn Lăng Phong, ánh mắt như một lời cảnh cáo ngầm. Lăng Phong cũng chẳng muốn thua, lớn giọng trách cô:
_ Lạc Dao Dao, tôi và em bên nhau ba năm. Em vì người đàn ông khác mà vứt bỏ tôi sao?
_ Anh bị thần kinh à? Sao anh không nhìn lại mình xem, làm gì mới bị tôi chia tay? Một người không có liêm sỉ, cũng không có một chút gì gọi là trách nhiệm. Anh nghĩ tôi ngu đến nỗi, chấp nhận quay lại với anh sao?
Lăng Triệt nhìn cô cười nhẹ, quay lại nhìn Lăng Phong, buông lời đe doạ:
_ Lăng Phong, chú mà nói chuyện này với ông, con nói xem, ông sẽ phản ứng thế nào?
_ Chú...? Được, nếu đã như vậy thì đừng trách con. Lạc Dao Dao, em đừng nghĩ mình sẽ thoát, tôi sẽ có cách khiến em quay lại với tôi.
Lăng Phong quay người định rời đi, Lạc Dao Dao như nhớ lại chuyện gì đó, vội gọi hắn lại:
_ Khoan đã.
_ Em đổi ý sao?
_ Lãnh Tuyệt Tam, cô ta đâu rồi?
Lăng Phong cười khẩy, chỉ để lại một câu rồi đi mất:
_ Tôi vứt cô ta ở cùng đám giang hồ ở khu ổ chuột rồi! Có gì thì tự đến đấy mà tìm.
_ Đồ khốn, Lãnh Tuyệt Tam mà có chuyện gì, tôi nhất định sẽ đến tìm anh đòi mạng đấy!
Lạc Dao Dao nói vọng theo bóng lưng của hắn, trả lời lại cô cũng chỉ có khoảng không im lặng ở hành lang và tiếng gió nhẹ ở bên ngoài.
Lăng Triệt chẳng hiểu chuyện gì, tại sao cô lại lo lắng cho Lãnh Tuyệt Tam như vậy! Anh nhẹ nhàng hỏi:
_ Dao Dao, sao em lại lo cho cô gái đó như vậy?
_ Lăng Triệt, chú tìm cô ấy cho tôi được không? Chỉ nhìn thấy lúc sáng thôi, không hề thấy lên lớp. Chú giúp tôi được không?
_ Yêu cầu cũ.
Lạc Dao Dao đưa tay lau nước mắt, ánh mắt đáng sợ nhìn về phía anh. Sau một lúc suy nghĩ, cô cũng gật đầu đồng ý. Lăng Triệt trố mắt nhìn cô, không ngờ lại dễ thỏa thuận hơn trước nhiều như vậy!
Không nghĩ ngợi gì, gọi ngay cho Thược Dược phân phó đi tìm người. Cứ sợ trễ một chút, cô lại đổi ý.
Cô cùng anh xuống căn tin, đi được nửa đường, cô nhớ đến sức công phá của đám nữ sinh trường này! Cô đưa tay ngăn anh lại, đứng đối diện với anh, áy náy nói:
_ Chú Lăng, đợi khi khác tôi mời chú ăn có được không? Hôm nay không tiện cho lắm!
_ Tại sao chứ? Hôm nay tôi rảnh rỗi, ở cùng em lâu một chút, bồi đắp tình cảm nhiều hơn.
_ Chị, bọn em ở bên này!
Vừa nghe tiếng của Lạc Thần, cô giật thót cả tim. Quay đầu nhìn, Lạc Thần và Dung Thiên Thanh đang tiến đến, cô vội vàng đẩy anh hướng ra cổng, nói nhỏ:
_ Chú Lăng, cuối tuần gặp lại. Tạm biệt!
Lăng Triệt vừa nhìn thấy Lạc Thần, ánh mắt sắc bén nhìn cậu, gương mặt đen lại vì hành động bao che của cô. Thật khiến anh tức chết mà!
Lạc Dao Dao thấy người đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay người, hai người kia đã đứng ngay phía sau, khiến cô sợ muốn đứng tim.
_ Chị, chị nói chuyện với ai vậy? Nhìn người đó rất quen mắt.
_ Chị không quen, chắc hỏi đường á mà! Mau đi ăn thôi!
Lạc Thần và Dung Thiên Thanh nhìn nhau nhún vai rồi theo sau cô vào trong.
Lạc Dao Dao ăn phần ăn bữa chiều, nhìn hai người trước mắt, cảm thấy hai người này nói chuyện với nhau rất hợp. Cô giả vờ đề cập chuyện của Dung Thiên Thanh:
_ Thanh Thanh, hình như em còn tiết tối. Phòng học lại xa kí túc, mấy giờ em ra tiết vậy?
_ Dạ chín giờ. Em mang theo chìa khóa, chị không cần chờ em.
_ Không sao. Tối nay chị phải ra chương truyện mới, chờ em về cũng được.
Lạc Thần đợi cô nói hết câu, mới chen vào hỏi thăm Dung Thiên Thanh:
_ Chị, chị đăng ký học tối sao? Vừa mới năm hai mà, em nhớ năm ba mới có tiết học tối.
_ À, chị không tính học năm tư, nên đẩy nhanh tiến độ để năm ba tốt nghiệp luôn. Năm sau sẽ chuyển đến học cùng chị Dao Dao.
_ Tại sao phải tốt nghiệp sớm như vậy?
Dung Thiên Thanh chỉ cười nhẹ mà không trả lời. Lạc Dao Dao ra hiệu cho cậu giữ im lặng, hiểu ý, cậu im lặng ăn tiếp bữa ăn.
Lạc Thần xem điện thoại một lúc, lại lấy trong cặp ra một tấm thiệp mời, đưa cho Lạc Dao Dao. Nhướn mày nói với cô:
_ Chị, ba gửi thiệp mời tiệc tối cho chị, bảo chị tối mai đến dự. Ba mẹ cũng đến.
_ Em đến không?
_ Không đến.
Lạc Dao Dao nhận tấm thiệp, hiểu rõ ý của Lạc Thần. Từ nhỏ cậu đã không thích những nơi đông người, đi tiệc cũng chỉ đến khoảng nửa tiếng là tìm lí do ra về.
Dần dần lớn lên, các bữa tiệc đều không thấy con trai út của Lạc gia góp mặt. Cô sợ bên ngoài dị nghị, nên cùng ba mẹ đến các bữa tiệc. Cô cũng chỉ giúp cậu che đậy đến khi cô lấy chồng, cậu nắm quyền Lạc thị. Khi đó cô mới yên tâm.
Cậu em trai này của cô, từ nhỏ đã rất hướng nội, nhưng lại rất quan tâm lo lắng đến người khác! Đợi khi cậu ra xã hội sống, thì nhất định sẽ hiểu được! Những bữa tiệc, rất có lợi cho kinh doanh gia đình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]