Giải quyết xong chuyện của Lãnh Tuyệt Tam thì cũng đã xế chiều. Mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi trong xe, lại nghe anh ngồi bên cạnh, hỏi:
_ Tại sao lại lo lắng cho cô ta như vậy?
_ Vẻ bề ngoài với bên trong của cậu ấy rất khác nhau. Đúng kiểu khẩu xà tâm phật ấy! Ở cạnh nhau tám năm, cũng không vì vậy mà bỏ rơi nhau được! Với cả, ba mẹ của cậu ấy mất do tai nạn xe, khi cậu ấy vừa mới mười bốn tuổi. Cảm giác mà người thân bất ngờ bỏ rơi mình, tôi hiểu được! Kể từ đó, chỉ còn mình cậu ấy sống một mình trong căn nhà to lớn kia!
Thở dài một cái, tất cả kí ức của sáu năm trước như đột ngột ùa về. Tất cả đều hằn sâu trong tâm trí của cô. Khi vừa đến hiện trường vụ tai nạn, hai người nằm cách xa nhau, máu chảy ra như suối. Cái cảnh đó cứ ám ảnh cô suốt sáu năm nay!
Sáu năm, cảnh sát cũng chẳng bắt được hung thủ. Lãnh gia trước kia vô cùng hùng mạnh, có thù với biết bao nhiêu là người. Cảnh sát cũng kết án, đây là vụ tai nạn có kế hoạch sẵn.
Lãnh Tuyệt Tam cũng vì vậy mà muốn từ bỏ con đường học tập. Gia đình cô cũng nhiều lần động viên, khuyên nhủ cô ta sống luôn quãng đời ngắn ngủi của ba mẹ mình.
Thiết kế thời trang cũng chỉ là khoá học phụ của Lãnh Tuyệt Tam, vì cô ta rất thích cái ngành nghề này. Nhưng vì ba mẹ, cô ta đã học cả khoa luật và cảnh sát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-thim-cua-ban-trai-cu/2916654/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.